Tôi muốn ngẩng đầu cũng không được, muốn đứng lên thì bị anh ghì chặt lại. Tất cả không khí bị anh hút sạch, ngoại trừ cảm giác từ nụ hôn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, anh mới thở hổn hển buông tôi ra.
"Em nói không được động mà, anh phạm quy rồi."
Tôi vẫn ngồi trên người anh, tay run đến mức không chống nổi.
Lý Nguy Nhiên cười, hôn nhẹ lên khóe môi tôi, khàn giọng nói: "Vậy em phạt anh thêm lần nữa đi, lần này anh đảm bảo không động đậy."
Cuộc sống như chìm vào một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi từng không dám mơ đến.
Tôi gần như quên mất Kỷ Minh, cũng quên luôn những gì hắn nói hôm đó.
Cho đến một tối tôi về nhà, không thấy Lý Nguy Nhiên đâu.
Phòng anh vẫn mở cửa, nhưng người thì biến mất, tôi chỉ nghĩ anh đi làm, nên nấu ăn xong ngồi chờ.
Nhưng rồi...
7 giờ.
9 giờ.
10 giờ.
Đến 12 giờ.
Món ăn được hâm nóng rồi để nguội, rồi lại hâm, đến mức không còn hình dạng.
Lý Nguy Nhiên vẫn chưa về.
Tôi gọi cho anh thì máy báo tắt nguồn.
Tôi bắt đầu lo lắng, định gọi cho Lý Viện An, thì cô ấy lại gọi cho tôi trước.
Trong điện thoại, cô ấy cuống cuồng: "Phùng Nam, anh tớ bị bố mẹ tớ bắt về để cưới vợ rồi!"
12
Lý Nguy Nhiên cứ thế biến mất.
Lý Viện An kể rằng: Anh ấy từng nói với gia đình là không muốn liên hôn, không ngờ bố mẹ lại phản ứng mạnh đến vậy, trực tiếp dẫn người đến công ty áp giải anh về, bắt lên chuyên cơ riêng.
"Anh ấy định gọi cho cậu nhưng không kịp, chắc giờ đã đến Los Angeles rồi. Xin lỗi cậu, Phùng Nam, tớ không ngờ mọi chuyện thành ra vậy."
"Anh ấy từ nhỏ đã rất có chủ kiến, tớ cứ tưởng anh ấy sẽ không chấp nhận cưới hỏi sắp đặt. Giá mà tớ biết trước... nhưng mà cậu, anh ấy thật lòng thích cậu đó, tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với ai như vậy, cậu đừng lo, anh ấy chắc chắn sẽ không kết hôn với người khác đâu!"
Tôi cúp máy, nằm trên giường.
Cuốn truyện cổ tích ở đầu giường vẫn còn đọc dở.
Ở siêu thị, cô bán hàng hỏi tôi: "Bạn trai cô đâu rồi, dạo này toàn thấy cô đi một mình?"
Tôi gượng cười, không biết phải trả lời thế nào.
Rõ ràng chỉ mới sống cùng chưa đầy hai tháng, nhưng chia xa rồi, lại như đã bên nhau rất lâu.
Cuộc sống lại trở về với một mình tôi. Tôi lại một mình nấu ăn, một mình ăn, một mình sống.
Tôi dần quen lại với sự cô đơn.
Chỉ là thỉnh thoảng, khi đang xào rau trong bếp, tôi vẫn buột miệng gọi: "Lý Nguy Nhiên, anh ra rửa rau đi!"
Khi ăn cơm, tôi ngồi nhìn chiếc ghế trống đối diện.
Trong không khí dường như vẫn còn vọng lại tiếng anh: "Tối nay ai thua thì rửa bát, lần này ai cũng không được gian lận nhé!"
Âm thanh thoáng qua như gió, tôi lặng lẽ nhìn về phía trước, ngẩn ngơ.
Không còn ai làm tôi giận, cũng không còn ai làm tôi cười.
Cuốn truyện cổ tích bám bụi, Cô Bé Tí Hon giờ không còn chú chim én ở bên.
Tôi đọc mãi, mà không thể tiếp tục.
Lý Nguy Nhiên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống tôi.
Không một tin tức, không một dấu vết, như thể người đó chưa từng tồn tại.
Tôi lên mạng tra tin về cuộc hôn nhân giữa anh và thiên kim nhà họ Lâm, thấy vô số bài báo đăng tải.
Ảnh cưới của họ đẹp như tranh: Anh mặc âu phục cao cấp, khí chất ngời ngời, cô gái bên cạnh mặc váy cưới hàng hiệu, quý phái, kiêu sa.
Truyền thông gọi đó là "liên hôn thế kỷ", hai người là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Thì ra, đúng như Kỷ Minh nói.
Anh... thật sự đã về cưới người khác.
Tôi nhìn thật lâu vào người đàn ông quý tộc, lạnh lùng trong bức ảnh.
Thì ra anh là người như vậy.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông từng gian lận trong trò chơi, từng lén lút phá tôi khi nấu ăn, từng ôm gối làm nũng đòi ngủ chung vì "ướt giường", đều tan biến như khói.
Chỉ còn lại người đàn ông trên ảnh kia, thuộc về một thế giới mà tôi không chạm tới được.
Tim tôi bỗng trở nên nặng nề, nhói lên từng hồi.
Không thể nói là đau, nhưng cảm giác đó khiến người ta không thể lờ đi.
Tôi trở mình, úp mặt vào gối. Vỏ gối đã được giặt nhiều lần, chẳng còn chút mùi đàn hương nhẹ nhàng của anh.
Tôi nghĩ mình đúng là ngu ngốc.
Kỷ Minh nói không sai. Người như Lý Nguy Nhiên, sao có thể thực sự đến bên tôi?
Thật nực cười.
Tôi đã từng chịu tổn thương một lần, vậy mà lại ngu ngốc mà bị lừa thêm lần nữa.
Có lẽ anh thật lòng thích tôi. Nhưng tình cảm đó có thể bao nhiêu? Có đủ lớn để vượt qua cả gia nghiệp khổng lồ phía sau không?
Chẳng trách, anh chưa bao giờ nói đến chuyện "ở bên nhau".
Trong mắt anh, chúng tôi làm sao có thể đến với nhau?
Nhưng những ngày sống cùng nhau đó thì sao? Những ánh mắt giao nhau đầy ẩn ý, từng nụ hôn... đều là giả sao?
Đều là giả.
Tôi không tìm kiếm Lý Nguy Nhiên thêm lần nào nữa.