13
Từ sau lần đó ở bệnh viện, Kỷ Minh không còn tìm đến tôi nữa.
Cuộc sống của tôi lại trở về yên bình. Mọi thứ dường như quay lại quỹ đạo vốn có, tôi tiếp tục vận hành tài khoản, sống một mình mỗi ngày.
Thỉnh thoảng tôi sẽ tham gia vài buổi gặp gỡ trong ngành, cũng quen được vài người bạn mới cùng nghề.
Kỷ Minh và Lý Nguy Nhiên dần nhạt phai và từ từ biến mất trong tâm trí tôi.
Hôm đó trời mưa, một blogger mới quen tên Trảo Trảo tiện đường đưa tôi về nhà.
Trảo Trảo là một blogger thể thao, vẫn còn là sinh viên, tuổi rất nhỏ, mặc áo hoodie, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con, trên đường đi cứ líu lo với tôi đầy hào hứng: "Chị Nam Nam! Em siêu thích tài khoản của chị luôn! Video nào chị đăng em cũng coi hết á!"
Tôi chỉ cho là cậu ấy khách sáo, không ngờ cậu ấy lại nhớ như in:
"Cái rượu màu hồng chị pha hôm trước là gì thế ạ, nhìn ngon cực luôn! Còn món bò hầm cà chua trong clip gần đây nữa, với cả trà xanh pha cocktail có ngon thật không? Lần sau chị pha cho em nếm thử nha?"
Tôi gật đầu cười: "À, được thôi."
Xe dừng trước nhà, cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi vội quay đầu đi.
"Chị Nam Nam, người livestream cùng chị trước đây… thật sự không phải bạn trai chị à?"
Tôi ccụp mắt: "Không phải."
"Ồ, vậy à…" Cậu ấy cười, "Tốt quá, à không, ý em là…"
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng đập kính mạnh mẽ làm gián đoạn lời cậu ấy, cả hai chúng tôi đều giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên!
Có vài giây, tôi tưởng mình đang nằm mơ.
Gương mặt xuất hiện trong giấc mơ tôi bao lần, nay đang giận dữ nhìn tôi, nắm chặt tay đập lên cửa kính.
"Lý Nguy Nhiên?!"
Tôi mở cửa bước xuống, anh kéo tôi qua một bên, nghiến răng hỏi: "Cậu ta là ai?!"
Trảo Trảo tưởng tôi gặp chuyện, cũng vội vàng xuống xe: "Chị Nam Nam, chị không sao chứ? Anh ta là ai vậy?!"
"Tôi là bạn trai cô ấy!" Lý Nguy Nhiên lạnh mặt đáp.
Sắc mặt Trảo Trảo tối sầm lại: "Ờ… vậy… vậy hai người cứ nói chuyện đi, chị Nam Nam em về trước nhé."
Tôi muốn hất tay Lý Nguy Nhiên ra: "Anh làm gì vậy? Người ta là ai thì liên quan gì đến anh? Anh đâu phải bạn trai em!"
Lý Nguy Nhiên sốt ruột: "Em có còn lương tâm không? Anh vất vả lắm mới về được tìm em, em lại đối xử với anh thế này? Anh không phải bạn trai em thì là ai?!"
Anh nghiến răng: "Là cậu ta à? Hay lại là Kỷ Minh?!"
"Liên quan gì đến anh? Anh kết hôn rồi mà!"
Tôi cố vùng vẫy, nhưng anh càng siết chặt, cuối cùng ôm chặt tôi vào lòng.
"Anh cưới ai? Anh chưa từng cưới ai cả!"
Tôi cắn mạnh anh, nước mắt sắp trào ra: "Đến nước này còn nói dối à?! Em thấy tin tức các người đầy rẫy trên mạng rồi!"
Anh "hự" lên một tiếng, dứt khoát nắm cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu, rồi hôn mạnh xuống!
Đây là lần *****ên Lý Nguy Nhiên làm trái ý tôi, cũng là lần đầu tôi nhận ra sức lực giữa đàn ông và phụ nữ cách biệt đến thế.
Tôi giãy giụa, đấm anh, nhưng tay anh như sắt thép, chẳng hề lay động!
Nụ hôn ấy không phải nụ hôn dịu dàng mà là sự bùng nổ đầy oán giận, anh cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi, đến mức đầu óc tôi choáng váng, mắt mờ đi, môi tê rần, chất lỏng ấm ướt trượt xuống cằm.
Tôi hoa mắt choáng váng, muốn cắn anh thì bị anh kẹp chặt cằm, đến khi tôi thiếu oxy gần như ngất đi, anh mới buông ra.
Tôi *****, đôi mắt Lý Nguy Nhiên tối như mực, dùng ngón cái lau khoé môi tôi.
"Lý Nguy Nhiên…" Tôi gần như nói không thành lời, mắt đỏ hoe trừng anh: "Đồ khốn!"
"Anh là đồ khốn." Anh gật đầu, lấy ra từ túi một hộp nhung nhỏ: "Nếu thằng khốn cầu hôn em, em có đồng ý không?"
Tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn anh, rất lâu mới nhíu mày: "Anh điên rồi à?!"
Lý Nguy Nhiên ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt còn tối hơn cả màn đêm: "Anh đột ngột rời đi là lỗi của anh, tất cả do tên khốn Kỷ Minh đi mách lẻo với bố mẹ anh, nói mấy thứ bậy bạ khiến họ lao đến bắt anh về."
Anh cắn răng: "Anh ta nói anh không chịu liên hôn là vì ở ngoài đang làm 'tiểu tam' cho ai đó!"
Tôi há hốc mồm: "Cái gì cơ?!"
Đôi mắt anh cụp xuống, sau đó lại ngẩng lên như con cún đáng thương: "Sau khi bị đưa về, bố mẹ bắt anh phải cưới, anh nhảy từ tầng 3 xuống, gãy cả chân, vừa mới đi lại được là anh vội quay về tìm em rồi… vậy mà em lại đối xử với anh thế này…"
Anh kéo tay tôi, đặt lên mặt mình: "Em sờ thử xem, anh gầy đi bao nhiêu rồi này!"
Lúc này tôi mới nhận ra, anh thực sự đã gầy đi rất nhiều, trên mặt cũng hóp lại, dưới mắt còn có quầng thâm xanh đen, gò má hơi sưng lên, dường như đã từng bị đánh.
Xem ra cái giá phải trả cho việc từ chối liên hôn, không hề nhẹ nhàng như lời anh nói.
"Vậy bố mẹ anh..."