Lời Yêu Muộn Màng

Chương 15




Anh cười, hoàn toàn không để ý đến đau đớn, vẻ mặt lại đầy đắc ý: "Họ không trông nổi anh nữa nên đành phải đồng ý. Nhưng nói là sau này sản nghiệp trong nhà không có phần của anh."

"Không sao cả, công ty riêng của anh cũng kiếm được nhiều tiền, anh sẽ không để em phải chịu khổ đâu."

"Thế nên, em có đồng ý với anh không?" Lý Nguy Nhiên giục.

Tôi chạm nhẹ lên gương mặt anh, ngón tay khẽ run lên: "...Nhưng... như vậy có đáng không?"

Chúng tôi mới quen nhau được vài tháng. Thậm chí còn chưa hiểu rõ về nhau, vậy mà anh đã bốc đồng từ bỏ nhiều thứ như thế. Nếu sau này anh cảm thấy không đáng thì sao?

"Anh rốt cuộc là thích em ở điểm nào chứ?"

Tôi không dám chắc, liệu Lý Nguy Nhiên thích tôi, là vì điều gì thực sự, hay chỉ là cảm xúc nhất thời?

"Nói thật thì, anh cũng không biết chính xác anh thích em ở điểm nào."

"Nhưng khi em đưa cho anh bát cháo đó, anh bỗng nhiên cảm thấy — chính là em rồi."

"Anh cũng không phải là rẻ mạt đến mức một bát cháo là đủ."

"Anh không rõ nữa, chắc là tiếng sét ái tình chăng."

"Nếu tình yêu còn phải đặt điều kiện, thì đâu còn gọi là yêu."

"Anh thích em, chính là rất thích em."

Anh không hỏi ý tôi, trực tiếp đeo nhẫn kim cương vào tay tôi: "Từ giờ em là vợ anh rồi, không được dây dưa gì với tên Kỷ Minh hay mấy người vớ vẩn khác nữa!"

Tôi nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, cảm giác như đang mơ, bị anh kéo lên lầu trong mơ hồ.

Vào nhà rồi, Lý Nguy Nhiên mới khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng trở về rồi."

Nụ cười pha trò trên mặt anh dần biến mất, anh thì thầm: "Mỗi đêm anh đều mơ thấy em..."

"Mơ thấy Kỷ Minh tìm đến em, hai người quay lại với nhau..."

"Mơ thấy hai người kết hôn, còn gửi thiệp mời cho anh..."

"Anh thấy em mặc váy cưới đứng bên cạnh anh ta, anh hoảng hốt đến mức phát điên, anh gọi em đừng đi, quay lại với anh... nhưng em không nghe, cũng không nhìn anh..."

Mũi tôi cay xè.

Hóa ra những ngày qua, không chỉ mình tôi là người sợ hãi.

Anh cúi đầu, khẽ nâng mặt tôi lên, thì thầm như thở dài: "Anh không đang nằm mơ đấy chứ?"

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên môi tôi, đôi môi bị anh ngậm lấy mút nhẹ, cả người tôi rơi vào vòng tay anh, hương cỏ roi ngựa nhè nhẹ lan tỏa theo hơi ấm bao quanh chúng tôi.

Tôi vô thức nhón chân đáp lại. Nụ hôn từ cửa nhà kéo dài đến phòng ngủ, cả người tôi mềm nhũn, đầu óc mơ hồ không suy nghĩ được gì.

Đến khi Lý Nguy Nhiên lôi ra một chiếc hộp màu xanh lam mới tinh chưa mở, tôi mới lấy lại chút tỉnh táo, nghi hoặc hỏi: "Sao anh có cái này?"

Trong căn phòng tối om, anh nhe răng trắng như sói đói chuẩn bị tấn công: "Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị mà."

14

"Sai sót rồi, chuẩn bị ít quá."

Khi tôi mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc nổi, Lý Nguy Nhiên với vẻ mặt bất mãn đứng dậy: "Anh đi siêu thị một chuyến."

"Anh điên rồi!" Tôi tức đến mức muốn đánh anh cũng đánh không nổi, yếu ớt mắng.

"Cơm có ăn một lần hết được không?"

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt tôi, cười: "Tiện thể mua ít nguyên liệu, tối nay nấu cho em món cơm hải sản sốt, anh học từ bếp trưởng đấy, không ngon em cứ đánh anh."

Anh đi khoảng nửa tiếng sau tôi mới gắng gượng ngồi dậy, mặt đỏ ửng liếc nhìn thùng rác, rồi xách túi rác ra ngoài.

Vì rác nhà bếp để lâu sẽ bốc mùi, tôi khoác áo khoác chuẩn bị đem vứt xuống dưới.

Vừa mở cửa thì đụng ngay phải người đối diện, túi rác rơi xuống đất.

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh về nhanh vậy…"

Lời còn chưa dứt thì nghẹn lại.

Kỷ Minh mặc đồ đen, nhìn chằm chằm vào chiếc "áo mưa" đã qua sử dụng rơi ra từ túi rác, sắc mặt lập tức tối sầm!

Tôi chưa từng thấy hắn với ánh mắt đáng sợ như vậy.

"Là ai?!"

Hắn hỏi khẽ, nhưng bước tới gần, nắm chặt cằm tôi!

"Là Lý Nguy Nhiên, phải không?! Anh ta quay lại tìm em rồi đúng không?!"

Tôi đau đến mức phải đẩy hắn ra: "Kỷ Minh anh bị điên à! Sao anh lại đến đây nữa…"

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo: "Trả lời tôi, anh ta đã chạm vào em rồi à?"

"Đúng! Chúng tôi đã làm rồi!" Tôi nghiến răng nói.

Ánh mắt Kỷ Minh híp lại: "Anh ta sắp cưới vợ rồi, đừng nói với tôi em không biết, vậy mà em vẫn cam tâm tình nguyện với anh ta?!"

"Phùng Nam." Hắn cúi đầu, giọng khàn hẳn: "Em thích anh ta đến thế sao?! Em rẻ rúng đến vậy à?!"

"Lúc trước mắng tôi thế nào, nào là Kỷ Minh tôi không xứng với em, vậy còn Lý Nguy Nhiên, anh ta xứng à?!"

Hắn hiếm khi chửi thề, nét mặt đầy sát khí như muốn giết người!

Tôi giơ bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt hắn: "Không những đã làm, mà anh ấy còn cầu hôn tôi nữa!"

"Kỷ Minh, là anh báo cho nhà anh ấy biết anh ấy đang ở đây đúng không?!"

"Lý Nguy Nhiên nói anh ấy vốn dĩ không muốn về liên hôn, anh ấy đã nói với bố mẹ là muốn cưới tôi rồi!"