"Cưới?"
Hắn ngẩn người nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt trống rỗng, lực trên tay cũng buông lỏng.
Tôi đẩy hắn ra, hắn loạng choạng lùi vài bước.
Sau đó, hắn đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo vô cùng, nhìn tôi chằm chằm: "Phùng Nam, hay lắm, hay lắm, giỏi lắm."
"Ở bên tôi bao lâu mà chưa từng nói tới chuyện kết hôn, vậy mà với anh ta mới vài hôm đã đòi bàn chuyện cưới xin?"
Lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân đàn ông. Lý Nguy Nhiên ngậm điếu thuốc, chậm rãi từ cầu thang đi lên, tay còn xách túi đồ từ siêu thị.
"Kỷ Minh, chuyện tôi với vợ mình khi nào kết hôn thì liên quan gì tới anh?"
"Tôi còn chưa tìm anh tính chuyện anh mách lẻo với bố mẹ tôi, vậy mà anh lại tự mò đến?"
Câu "vợ tôi" dường như đã chọc tức Kỷ Minh, mắt hắn đỏ lên: "Cô ấy là bạn gái tôi!"
Lý Nguy Nhiên nhả ra làn khói thuốc: "Cô ấy sớm đã đá anh rồi. Anh là bạn trai cũ từ nửa năm trước, còn nằm mơ giữa ban ngày nữa à?!"
"Anh không biết cô ấy yêu tôi đến mức nào đâu! Bao nhiêu năm cô ấy yêu tôi! Còn anh, mới quen được mấy ngày, anh là thừa lúc trống trải chen vào!" Kỷ Minh trầm giọng, ánh mắt âm u.
Lý Nguy Nhiên không giận mà bật cười: "Vậy thì anh cứ rúc trong xó mà hoài niệm năm năm đó đi. Vì cô ấy sẽ không bao giờ quay lại với anh nữa."
Câu đó khiến Kỷ Minh nổi điên, không nói không rằng đấm thẳng vào mặt Lý Nguy Nhiên: "Cô ấy có ở bên ai hay không không phải do mẹ nó anh quyết định!"
Lý Nguy Nhiên nhổ ra một ngụm máu, lập tức húc đầu gối vào bụng Kỷ Minh khiến hắn gập người. Hai người đàn ông to ngang nhau lao vào đánh nhau ngay giữa cầu thang chật hẹp. Đánh tới đánh lui chẳng ai chiếm được ưu thế.
Kỷ Minh nhân lúc sơ hở lật người đè lên, nắm tay giáng thẳng vào mặt Lý Nguy Nhiên, giống như muốn đánh chết anh!
"Phùng Nam yêu tôi! Là anh cướp cô ấy khỏi tôi! Cô ấy vốn thuộc về tôi! Anh lấy tư cách gì để kết hôn với cô ấy?!"
Lý Nguy Nhiên tung cú đá hất hắn ra, rồi đè ngược lại, vừa đấm vừa gằn giọng: "Tôi lấy tư cách gì á?! Dựa vào việc anh đối xử tệ với cô ấy!"
"Cô ấy tốt như vậy, dịu dàng, nhiệt tình, dù có tổn thương vẫn không mất niềm tin vào cuộc sống. Cô ấy tỏa sáng, ở bên ai cũng khiến người ta hạnh phúc, không phải vì người đó quá tốt, mà vì bản thân cô ấy quá tốt!"
"Đúng, cô ấy từng yêu anh, yêu sâu đậm! Nhưng anh thì sao? Vì một người phụ nữ khác mà anh đối xử với cô ấy thế nào? Anh rõ ràng biết cô ấy tốt, nhưng lại là một tên hèn nhát vô dụng! Không dám thừa nhận mình yêu cô ấy, sợ mất cô ấy nên cứ lưỡng lự hưởng thụ sự quan tâm mà không đáp lại!"
"Anh có biết cô ấy từng vì anh mà mất một đứa con không? Khi cô ấy cần anh nhất, anh lại đang ở bên người phụ nữ khác, thậm chí không thèm nhìn cô ấy một cái!"
Lý Nguy Nhiên giơ cao nắm đấm cuối cùng, ánh mắt băng lạnh: "Tôi và cô ấy sẽ kết hôn, và tôi sẽ không cho loại rác rưởi như anh có thêm cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa."
Kỷ Minh vốn còn đang giằng co, nhưng nghe đến đây thì khựng lại.
Hắn như một cái máy hết pin, đột nhiên toàn thân bất động.
"Anh… nói gì cơ?"
Hắn quay sang nhìn tôi, tôi khẽ nói: "Tôi đã gọi cho anh, vào ngày anh tỏ tình thành công với người khác."
Đôi mắt vô hồn ấy bắt đầu run rẩy mãnh liệt. Kỷ Minh muốn nói gì đó nhưng lại ho sặc sụa, như xé phổi, không nói nổi một lời.
Hắn khom người, vừa rồi còn chẳng thấy đau, giờ lại đau đến mức không đứng nổi.
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, buông xuôi tất cả giãy giụa, chờ cú đấm tiếp theo từ Lý Nguy Nhiên.
"Đủ rồi." Tôi nắm lấy tay Lý Nguy Nhiên.
Anh ***** đứng dậy, còn không quên đá Kỷ Minh một cái: "Cút. Còn dám xuất hiện lần nữa, tôi thấy là đánh."
Một lúc sau, Kỷ Minh lảo đảo đứng dậy. Trên mặt hắn toàn là vết thương, khóe miệng rách toạc, áo khoác đắt tiền dính đầy bụi và máu.
Trong ánh sáng mờ, mắt hắn ngân ngấn nước.
"…Phùng Nam." Hắn khẽ gọi, giọng khản đặc.
Tôi bước tới đứng cạnh Lý Nguy Nhiên.
Kỷ Minh nhìn tôi thật sâu, trong mắt tràn ngập cảm xúc tôi không thể hiểu nổi. Giống như điên loạn, lại như tuyệt vọng, nhưng chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Hắn không dây dưa thêm, chậm rãi bước xuống cầu thang, từng bước nặng trĩu.
Đèn cảm biến hành lang tắt dần, chiếc áo khoác đen biến mất ở góc rẽ cầu thang.
15
Trong nhà, đồ đạc của Lý Nguy Nhiên ngày càng nhiều.
Mỗi ngày anh đều mua thêm vài thứ, giờ thì thật sự đã là cuộc sống chung rồi.
Chỉ là, không biết Kỷ Minh phát điên gì, mỗi ngày đều vào Weibo tôi rất nhiều lần. Thỉnh thoảng tôi còn nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Nhấc máy nói "alo" cả buổi, bên kia im lặng rồi lặng lẽ cúp.
Tôi không để ý, cũng không mềm lòng.