Lời Yêu Muộn Màng

Chương 17




Giống như mấy phim truyền hình, nam chính chỉ sau khi mất nữ chính mới nhận ra bản thân yêu cô ấy sâu sắc?

Tôi không nghĩ vậy.

Hắn không thực sự yêu tôi, chỉ là đã quen có tôi ở bên, giờ mất rồi thì không quen.

Một thời gian sau sẽ ổn thôi.

Chỉ là đúng là nghiệt duyên thật, tôi không ngờ lúc đi ăn với bạn bè lại gặp hắn.

Hắn say đến mức không còn tỉnh táo, hoàn toàn đánh mất vẻ kiêu ngạo và bình tĩnh thường ngày. Không đứng nổi, chỉ có thể dựa vào gốc cây bên cổng, một tay siết chặt đè lên bụng, sắc mặt tái nhợt khó coi.

Bên cạnh là Lâm Hiểu Đồng, tay cầm chai nước, lo lắng định vỗ lưng cho hắn, lại bị hắn hất tay ra: "Tôi đã nói với cô sau này đừng tìm tôi nữa, cút…"

Lâm Hiểu Đồng mắt đỏ hoe: "Em tìm anh cả đêm mới tìm được đến đây, Kỷ Minh, rốt cuộc em sai ở đâu, dù muốn chia tay anh cũng phải nói rõ với em chứ?!"

"Tôi không thích cô, như vậy đủ chưa?" Kỷ Minh lạnh lùng đáp.

Tôi vốn định quay lưng bỏ đi, nhưng lại bị Lâm Hiểu Đồng phát hiện.

Cô ta nhìn tôi đầy phẫn nộ, không giữ chút lịch sự nào, giận dữ nói: "Phùng Nam, cô đã chia tay với Kỷ Minh rồi, sao còn dây dưa với anh ấy? Dây dưa với bạn trai người khác khiến cô vui đến vậy sao?!"

Mấy người quanh Kỷ Minh đều thần kinh sao?

"Cô thấy tôi dây dưa chỗ nào?"

Tôi còn chưa kịp nói thêm, Kỷ Minh đã lạnh lùng ngẩng đầu: "Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?"

Lúc này tôi mới nhận ra Kỷ Minh trông gầy hẳn đi, hai má hóp vào, quầng thâm dưới mắt nặng nề, rõ ràng mất ngủ rất nghiêm trọng.

Tôi không còn đau lòng vì hắn nữa, nhưng vẫn có chút cảm khái.

Tôi từng mất bao nhiêu thời gian giúp hắn hồi phục sức khỏe, vậy mà mới chia tay nửa năm, hắn đã tự hủy hoại bản thân thành ra thế này.

Tôi xoay người định đi, thì phía sau vang lên tiếng bước chân loạng choạng, cổ tay bị kéo mạnh suýt trật khớp!

Kỷ Minh khom người, cúi đầu thật sâu.

Hắn vốn luôn tự tin, từ tốn, cao cao tại thượng. Bây giờ cả người lại bao trùm một vẻ suy sụp, như thể cuối cùng cũng cúi đầu nhận thua trong trận chiến không bao giờ thắng nổi.

Hắn khàn giọng nói: "Phùng Nam, anh biết anh sai rồi."

Tôi nhíu mày: "Anh đừng thế này, lát nữa bạn trai tôi thấy lại rắc rối."

"Bạn trai?" Hắn cười quái dị một cái, nụ cười rất nhanh sụp xuống, như vừa cầu xin vừa giận dữ, run rẩy đến mức chính hắn cũng không kiểm soát nổi: "Anh quên hết chuyện cũ, em cũng tha thứ cho anh một lần, được không? Anh sẽ bù đắp thật tốt cho em… em quay về đi."

Giọng hắn nghẹn lại: "Anh thật sự sẽ không đối xử với em như trước nữa. Em chẳng phải từng nói muốn kết hôn sao? Mình cưới nhau được không? Tất cả của anh đều là của em, sau này anh nghe lời em hết, không tìm phụ nữ khác nữa, em muốn anh ở nhà bao lâu anh cũng ở, anh sẽ học nấu ăn, dọn nhà, chúng ta sống tốt như trước kia... được không?"

Tôi sững sờ nhìn Kỷ Minh, không ngờ hắn lại nói ra được những lời như vậy.

Tôi đúng là từng muốn cưới hắn.

Nhưng đó là chuyện rất rất lâu về trước rồi.

Ngày đó hắn đã nói gì nhỉ?

Hình như... mắng tôi là đồ thần kinh.

Kỷ Minh nắm chặt tay tôi, tôi đành phải gỡ từng ngón một ra, mỗi lần tôi gỡ một ngón, ánh sáng trong mắt hắn lại mờ đi một phần.

"Kỷ Minh, trước đây tôi không biết thế nào là tình yêu lành mạnh." Tôi khẽ nói: "Tôi chỉ vì một chút nhiệt tình mà thích anh, thương anh. Nhưng bây giờ tôi nhận ra, chúng ta vốn không hợp nhau. Người không cùng thế giới quan thì không thể đi chung một con đường."

"Anh nói sẽ thay đổi vì tôi, nhưng cũng chỉ là muốn tôi quay lại chịu đựng tiếp mà thôi. Trước đây là tôi chịu đựng anh, giờ đến lượt anh chịu đựng tôi. Nhưng anh chịu được bao lâu chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ quay lại như bây giờ. Mà tình yêu không thể xây dựng bằng sự chịu đựng."

"Vậy thì em cứ giống như trước mà yêu anh đi! Rõ ràng trước kia em yêu anh nhiều như thế, sao lại thay đổi đột ngột vậy?!" Hắn kích động.

"Sao em biết là không thể chịu đựng lâu dài? Biết đâu em có thể thì sao!"

Tôi lắc đầu: "Nhưng tôi đã có người tôi thích rồi."

Ánh mắt hắn lập tức xám xịt, tia sáng cuối cùng cũng vụt tắt.

Không xa có một chiếc Lamborghini đen tuyền đỗ bên đường, qua lớp kính tôi có thể thấy ánh mắt u ám của Lý Nguy Nhiên, anh đang cởi dây an toàn với vẻ mặt căng thẳng.

Tôi vội nói:"Bạn trai tôi tới đón rồi, đừng tìm tôi nữa!"

Sau đó chạy nhanh lên xe trước khi Lý Nguy Nhiên kịp xuống.

Lý Nguy Nhiên chửi thề: "Anh ta đúng là âm hồn không tan mà!"

Tôi phải dỗ anh một lúc lâu, anh mới nguôi ngoai, đạp ga một cái bỏ lại Kỷ Minh phía sau.

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu.

Đêm đã buông xuống, đèn đuốc rực rỡ.

Giữa dòng xe tấp nập, Kỷ Minh đứng đó bất động, giống như một kẻ lạc đường bị thế giới phồn hoa bỏ rơi.