Lý Nguy Nhiên luôn ở bên cạnh tôi, suốt hai ngày không chợp mắt.
Thời điểm tôi tỉnh dậy, điều *****ên tôi thấy là đôi mắt anh đỏ ngầu đầy tơ máu.
Anh mấp máy môi, giọng khàn đặc, chưa kịp nói gì nước mắt đã rơi trước.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ khàng nói: "Xin lỗi… anh đến muộn rồi."
Tôi bị khói làm hỏng họng, không nói nổi, chỉ biết yếu ớt lắc đầu, nắm chặt tay anh.
Vì Kỷ Minh luôn chắn phía trước bảo vệ tôi, nên vết bỏng của tôi không nghiêm trọng lắm, chỉ có phần cánh tay và đùi bị bỏng nhẹ.
Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, dùng thuốc trị sẹo thì gần như không còn dấu vết.
Tôi dùng ngón tay viết hai chữ trong lòng bàn tay Lý Nguy Nhiên.
"Kỷ Minh."
Kỷ Minh thế nào rồi?
Hắn... còn sống không?
Lý Nguy Nhiên thở dài, xoa đầu tôi: "Anh thật sự từng mong anh ta chết. Nếu không vì anh ta, em cũng không phải chịu khổ đến mức này. May mà lương tâm anh ta chưa hoàn toàn bị chó ăn mất, cuối cùng còn đẩy em ra ngoài."
"Nếu em muốn gặp anh ta, đợi khỏe lại rồi hãy tự mình đi."
19
Ngày cảnh sát công bố kết quả điều tra, tôi đã có thể xuống giường đi lại, giọng cũng gắng gượng nói được vài câu.
Vì người bị hại là "ông lớn nộp thuế" Kỷ Minh, vụ phóng hỏa được phá án rất nhanh. Người giúp việc nhà hắn nhanh chóng bị bắt, khai ra chính là Lâm Hiểu Đồng xúi giục cô ả phóng hỏa.
Hai tháng qua, Lâm Hiểu Đồng dựa vào quan hệ với Kỷ Minh mà được cưng chiều trong công ty, ai cũng tâng bốc cô ta là "bà chủ tương lai".
Kỷ Minh thuê cho cô ta một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, mua đủ thứ đồ xa xỉ làm quà.
Sau khi chia tay, dù Kỷ Minh không đòi lại quà, nhưng cả công ty đều biết hắn đã đá cô ta, mà trước đây cô ta lại đắc tội không ít người, giờ mọi chuyện quay lại cắn ngược cô ta.
Chỉ sau một đêm, cô ta từ thiên nga rơi xuống bùn đất, trở thành trò cười của tất cả đồng nghiệp. Không chịu nổi cú sốc đó, cô ta nảy sinh oán hận với tôi, cho rằng chính vì tôi "quấy rối" Kỷ Minh nên mới bị bỏ rơi.
Cô ta gắn thiết bị định vị GPS lên xe của Kỷ Minh, lần theo tìm được biệt thự đó, rồi mua chuộc người giúp việc phóng hỏa.
Để ngăn tôi thoát ra, cô ta còn ra lệnh khóa trước tất cả cửa sổ và cửa ra vào phòng tôi.
Thời điểm cảnh sát bắt được cô ta, cô ta đang chuẩn bị lên máy bay sang Mỹ, chỉ chậm vài phút.
Tại cửa lên máy bay, cô ta bị còng tay và trùm đầu đưa đi.
Chờ đợi cô ta sẽ là pháp luật và sự trả thù của Kỷ Minh.
Cả đời này cô ta coi như xong rồi.
Khi tôi gặp lại Kỷ Minh, hắn đã được chuyển từ ICU sang phòng thường, thoát khỏi cơn nguy hiểm.
Chúng tôi nhìn nhau không nói một lời, rất lâu sau hắn mới miễn cưỡng kéo khóe miệng, vết sẹo trên mặt cũng giật theo: "Em không sao là tốt rồi."
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi từng yêu suốt bao năm.
Người từng hoàn mỹ, kiêu ngạo, đầy khí chất, giờ xương vai gầy nhọn, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình cũng không che nổi những vết bỏng khắp người.
Hắn cúi đầu: "... Đừng nhìn anh nữa."
Mũi tôi cay xè.
Tình cảm dành cho Kỷ Minh giờ đã quá phức tạp, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi.
Tôi từng yêu hắn, cũng từng hận hắn.
Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều, tôi từng tin chẳng ai hợp nhau hơn chúng tôi.
Nhưng tình yêu của hắn đến sai thời điểm, và quá muộn màng.
Khoảnh khắc hắn đẩy tôi ra, cái ánh mắt nhìn tôi ấy, tôi cuối cùng cũng thấy được tình yêu mà tôi luôn khao khát.
Nhưng… đã quá muộn.
Dù vậy, thấy hắn ra nông nỗi này, tôi vẫn đau đến tột cùng.
Hắn cứu tôi, tôi nên biết ơn, nhưng tất cả hậu quả hôm nay là do hắn tự gieo, tôi lại không thể mở miệng nói lời cảm ơn.
Một lúc sau, hắn khẽ hỏi: "Phùng Nam, em thật sự từng yêu anh sao?"
Tôi gật đầu: "Từng yêu, là yêu thật lòng."
Từng yêu.
Còn bây giờ, thật sự không yêu nữa rồi.
Toàn thân Kỷ Minh cứng đờ, ngón tay siết chặt lấy ga giường.
Tôi đứng dậy: "Nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."
Lúc ra đến cửa, phía sau truyền đến tiếng hắn nức nở, cay đắng tuyệt vọng: "Phùng Nam, em sẽ không quay đầu lại nữa đúng không?"
Tôi khựng chân lại một giây, rồi vẫn bước tiếp, không quay đầu.
20
Sau hai tháng hồi phục, tôi và Lý Nguy Nhiên nghe nói Kỷ Minh đã ra nước ngoài.
Hắn bán sạch tài sản trong nước, không ai biết có còn quay về không.
Tối hôm đó, tôi lần *****ên mơ thấy Kỷ Minh năm mười bảy tuổi.
Hắn mặc đồng phục học sinh, đứng dưới tán cây long não xào xạc trong gió, mắt đỏ hoe nói: "Xin lỗi, Phùng Nam. Đừng tha thứ cho anh."
Tôi bừng tỉnh.
Lý Nguy Nhiên vẫn chưa ngủ, ghé lại nắm lấy tay tôi: "Sao vậy, em chưa ngủ được à? Gặp ác mộng hả? Muốn anh kể truyện cổ tích không?"
Tôi gật đầu.