Lời Yêu Muộn Màng

Chương 23




Giờ em nói không cần là không cần nữa ư?!

Em dựa vào cái gì?!

Anh không muốn níu kéo em nữa, nhưng cơ thể và lý trí đều phản bội anh. Trước khi kịp phản ứng lại, anh đã tìm đến nhà em, và rồi thấy bên cạnh em đã có một người đàn ông khác.

Khoảnh khắc đó, cơn giận của anh lớn đến mức chính anh cũng thấy sợ hãi.

Anh muốn giết anh ta.

Sự giận dữ bị phản bội, cùng với nỗi sợ hãi mơ hồ khiến anh hoảng loạn bỏ chạy. Anh buông lời độc địa, ngay cả bản thân cũng nghe ra sự chột dạ trong đó.

Anh không hiểu. Em tại sao phải chia tay anh?

Bấy nhiêu năm qua chúng ta vẫn sống như vậy, trước đây em chịu đựng được, vì sao bây giờ lại không thể nữa?

Nếu em thấy anh làm gì chưa đúng, em có thể nói, tại sao phải tuyệt tình như vậy?!

Anh chợt nhớ đến câu cuối cùng em nói trước khi đi.

Em bảo: "Kỷ Minh, chúng ta có thể ôm nhau lần cuối được không?"

Anh đã quát em cút đi. Anh bảo sẽ nhanh chóng kết hôn với người khác, rằng em chẳng là gì cả.

Lần *****ên anh căm hận bản thân vì có trí nhớ quá tốt.

Anh khiến em tổn thương như vậy.

Thật ra em chẳng đòi hỏi gì nhiều, những điều đó rất dễ để anh đáp ứng.

Chỉ cần anh mỉm cười một chút, em đã vui như thể có được cả thế giới.

Có vẻ như... đúng là anh đã rất tệ với em.

Anh nghĩ, vậy thì anh sẽ dỗ dành em thêm chút nữa, sau này đối xử với em tốt hơn. Em thích xem những bộ phim hoạt hình nhàm chán, anh cũng sẽ cùng em xem.

Em muốn anh đi mua sắm cùng, anh cũng sẽ ráng dành thời gian.

Anh có thể tốt với em… chỉ là, đã muộn một chút. Vậy... có được không?

Đánh nhau với Lý Nguy Nhiên là lần duy nhất trong đời anh mất phong độ. Trước giờ anh khinh việc dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, vì anh nghĩ đó là việc của kẻ ngu xuẩn.

Nhưng anh ta đã cướp em khỏi anh. Khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn đánh chết anh ta.

Anh ta có gì hơn anh? Ngoại hình, anh không thua. Tiền bạc, anh có thừa. Ở bên anh ta hay bên anh thì có gì khác nhau? Vì sao em cứ phải mãi hướng về anh ta?

Rồi anh ta nói những lời đó.

Anh như bị sét đánh giữa trời quang.

Anh không thể đánh nữa, vì mọi sức lực trong anh đều biến mất. Anh không sợ nắm đấm của anh ta, nhưng những lời anh ta nói khiến anh hiểu mình thua rồi.

Những suy nghĩ hèn hạ mà chính anh còn chưa nhận ra, lại bị người khác vạch trần.

Anh thật sự không thích em sao?

Anh thật sự... không yêu em sao?

Vậy vì sao anh lại bên em? Vì sao lại ở cạnh em lâu đến thế?

Anh có thích em không?

Anh yêu em.

Anh yêu em đến mức… không dám nói ra.

Anh sợ em sẽ giống mẹ anh, một ngày nào đó rời bỏ anh, phản bội anh. Anh sợ mình sẽ như bố anh – một người thông minh, bình tĩnh, trong mắt anh là vạn năng, cuối cùng lại tự kết liễu đời mình vì bị phản bội.

Phùng Nam, anh thật sự sợ.

Anh sợ mình yêu em.

Sợ khi em rời đi, anh cũng sẽ chết.

Giờ anh mới hiểu, thì ra bấy lâu nay chỉ là anh đang tự lừa dối chính mình. Dù anh có thừa nhận hay không, thì anh cũng chẳng thể rời bỏ em được nữa.

Không ai có thể thay thế em.

Lý Nguy Nhiên nói đúng từng chữ.

Người hèn hạ ích kỷ chỉ biết nhận mà không dám cho, chính là anh. Anh không dám thừa nhận tình yêu, vì anh không chịu nổi cảm giác thua cuộc. Anh sợ mình sẽ thảm bại như bố.

Nhưng anh quên mất, em cũng biết đau, em cũng sẽ rời đi.

Đứa bé ấy, đứa bé thuộc về chúng ta... Lúc em mất nó, em đã phải đau đớn, sợ hãi đến thế nào?

Còn anh lúc đó đang làm gì?

Em có hận anh không?

Hận anh là đúng.

Không phải anh ta cướp em khỏi anh.

Là anh đánh mất em.

Nực cười thật. Anh tự cho mình là người thông minh, nhưng trong tình cảm lại ngốc nghếch đến thảm hại.

Thì ra, anh không phải người chiếm ưu thế trong mối quan hệ này… mà là em.

Bởi vì khi em tuyên bố kết thúc, cho dù anh có vùng vẫy thế nào, cũng không còn lối thoát.

Em thật tàn nhẫn.

Một người dịu dàng như em, khi rời đi lại dứt khoát đến thế.

Anh biết, em sẽ không quay lại nữa.

Nhưng anh không chịu nổi.

Anh phải làm sao đây?

Anh nghĩ, em không yêu anh cũng không sao. Chỉ cần em ở bên anh là được.

Anh càng yêu em, lại càng hoảng sợ. Biết mình không giữ nổi em, anh càng cố níu kéo. Nhưng càng cố, em lại càng tuột khỏi tay anh.

Em không thể rời xa anh. Dù em không thuộc về anh khi còn sống, thì chết rồi cũng phải là của anh.

Nhưng đến khoảnh khắc ấy, anh vẫn theo bản năng mong em sống sót.

Em không yêu anh cũng không sao.

Rời bỏ anh cũng không sao.

Yêu người khác cũng không sao.

Chỉ cần em còn sống, là được.

Chỉ cần em còn tồn tại đâu đó trên thế giới này, thì thế giới này với anh vẫn còn ý nghĩa.

Bức thư này, anh đã viết mấy tháng, viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.

Anh mãi chẳng có dũng khí gửi đi.

Cũng tốt thôi.

Cứ để nó mãi mãi chôn vùi trong bóng tối.

Em cũng đừng bao giờ tha thứ cho anh.

Đừng bao giờ biết rằng trên thế giới này từng có một kẻ đáng thương, sau khi mất em mới biết mình đã yêu em đến mức nào.

Hãy xem như… anh chưa từng yêu em.

(Hoàn)