Lời Yêu Muộn Màng

Chương 3




Chàng trai tươi sáng, ấm áp trong ký ức từng nắm tay tôi nói rằng sẽ mãi mãi không bỏ rơi tôi đã biến thành người mang đầy thù hận. Hắn bắt đầu căm ghét những người phụ nữ xinh đẹp giống như mẹ mình, cực đoan cho rằng phụ nữ đẹp đều là những kẻ dối trá và phản bội.

Gia đình tan nát, mái ấm đẹp đẽ như mộng ảo kia cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Bao năm qua chỉ có tôi luôn ở bên hắn, chứng kiến hắn trả thù bằng cách hẹn hò với vô số cô gái rồi đá họ.

Chứng kiến hắn dỗ dành tôi lên giường, rồi lại coi tôi như món tiêu khiển trong khoảng thời gian rảnh rỗi.

Tôi vẫn ôm hy vọng dù tuyệt vọng, rằng chàng trai mà tôi từng yêu sẽ trở lại.

Tôi nghĩ chỉ cần tôi vươn tay ra, giống như năm đó hắn từng vươn tay với tôi, thì có thể kéo hắn đứng dậy.

Nhưng hóara, dù tôi có cố vươn tay thế nào, chúng tôi cũng không thể quay lại năm mười bảy tuổi nữa rồi.

04

Tôi cứ nghĩ rằng hôm sau bụng sẽ đỡ đau hơn, không ngờ lại càng lúc càng đau dữ dội, thậm chí còn bắt đầu ra máu ở vùng kín.

Tôi bắt đầu hoảng, liền gọi cho Kỷ Minh: "Em đau bụng quá, anh có thể đưa em đến bệnh viện được không?"

"Đang bận." Một lúc lâu sau hắn mới trả lời.

Tôi đành một mình bắt xe đến bệnh viện, bác sĩ yêu cầu làm xét nghiệm máu.

Khi kết quả có rồi, bác sĩ nhíu chặt mày: "Cô vừa nói hôm qua có uống thuốc tránh thai khẩn cấp đúng không? Cô mang thai rồi, không biết à? Được hơn một tháng rồi."

Trong đầu tôi vang lên một tiếng ong.

Mang thai?

Tôi vô thức đặt tay lên bụng dưới. Nơi đó… đã bắt đầu hình thành một sinh linh rồi sao? Một sinh linh cùng chung huyết mạch với tôi?

Là… con của tôi sao?

Một cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt tràn ngập khắp cơ thể tôi, tôi còn chưa kịp mở miệng thì lời tiếp theo của bác sĩ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu: "Cô gái trẻ, sao lại vô tư thế, giờ đã như thế này rồi, cái thai chưa chắc giữ được, hơn nữa cô lại uống thuốc rồi… Cô nên cân nhắc có giữ hay không."

"Nếu không giữ thì nên bỏ sớm, nếu muốn giữ thì phải nhập viện dưỡng thai."

À, đúng rồi.

Tôi vừa uống thuốc… đứa bé này còn giữ được sao?

Dù giữ được, liệu có bị gì không?

Nhưng… đây là con tôi, là đứa con giữa tôi và Kỷ Minh, là máu mủ ruột rà của tôi.

Tôi rối bời, theo bản năng gọi cho Kỷ Minh, muốn hỏi hắn nên làm gì.

Không ngờ người nghe máy lại là Lâm Hiểu Đồng.

Giọng cô ta rất dịu dàng, nhưng những lời nói ra khiến tôi sững sờ.

"Chị Phùng Nam, em với anh Kỷ Minh đang quen nhau rồi, sau này... chị đừng liên lạc với anh ấy nữa."

"Em biết trước đây hai người từng có quan hệ, anh ấy kể hết rồi, nhưng anh ấy bảo lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Giờ anh ấy đã có bạn gái, chị nên giữ khoảng cách thì hơn."

Tôi há miệng, vài giây sau mới cứng nhắc nói: "Thật sự là tôi có việc cần nói với anh ấy, chỉ một câu thôi."

Kỷ Minh nhận điện thoại, chưa để tôi mở miệng đã nói ngay: "Có gì mà không để mai nói được à? Anh vừa mới tỏ tình thành công, lỡ cô ấy giận thì sao?!"

Hắn bực bội: "Về rồi nói sau, giờ cúp trước nhé, sau này ít gọi cho anh thôi, cô gái nhỏ tuổi hay ghen, em định giúp anh dỗ chắc?"

Rồi tút một tiếng, dập máy.

Tôi nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, bàn tay đặt trên bụng dần lạnh đi.

Tôi không biết mình đứng ở hành lang bao lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là một tiếng.

Sau đó, tôi đẩy cửa phòng khám bước vào.

"Bác sĩ, tôi không muốn giữ đứa bé này nữa."

Tôi không muốn con tôi cũng giống tôi, bị sinh ra trong một thế giới không ai mong chờ nó.

Trước khi phẫu thuật, thật ra tôi không thấy sợ lắm. Chỉ thấy tê dại, như thể thế giới xung quanh đột nhiên có một lớp màng cách biệt, mọi thứ tôi vẫn cảm nhận, nhưng lại không giống là tôi đang cảm nhận.

Đến cả nỗi đau cũng trở nên không thật.

Trước khi lên bàn mổ, tôi nhìn điện thoại một lần cuối.

Lần trước đưa Lâm Hiểu Đồng về nhà, cô ta đã thêm WeChat của tôi để gửi định vị.

Giờ cô ta vừa đăng một bài trên vòng bạn bè.

Dưới hàng loạt hoa hồng rực rỡ, cô ta nhìn vào ống kính, cười rạng rỡ.

Dòng chữ chú thích: [Cuối cùng cũng tìm được người xem mình như đứa trẻ để cưng chiều rồi!]

Bác sĩ bước tới: "Người nhà đến chưa?"

Tôi đặt điện thoại xuống, lắc đầu: "Không có người nhà, tôi thuê hộ lý rồi."

Bác sĩ liếc nhìn tôi một cái: "Vậy được, lát nữa phẫu thuật."

Phá thai diễn ra rất nhanh, trong ngày là có thể về nhà.

Hôm đó Kỷ Minh không về, chắc là ở lại chỗ Lâm Hiểu Đồng.

Tôi cũng không còn sức để dọn dẹp gì nữa, ngủ li bì cả ngày, cho đến khi bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào người đánh thức.