Trong phòng không bật đèn, mùi gỗ trầm ấm quen thuộc trên người Kỷ Minh hòa với mùi rượu vang nhè nhẹ bao phủ lấy tôi, hắn không chờ đợi mà đã đưa tay luồn vào trong áo ngủ của tôi.
Hơi thở nóng rực phả bên tai tôi, tôi đưa tay cản lại: "Kỷ Minh."
"Hửm… sao vậy?" Tay hắn vẫn đang di chuyển, tôi càng dùng sức ngăn lại.
"Anh có bạn gái rồi, chúng ta không thể như thế này nữa."
Hắn chậc một tiếng, dừng lại một lát rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy: "Phiền phức."
Tôi khẽ nói: "Kỷ Minh, anh không hỏi em hôm nay đến bệnh viện làm gì sao?"
Tay hắn khựng lại, cuối cùng cũng từ đâu đó trong não nhớ ra việc này.
"…Làm gì?"
Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi vốn định nói cho Kỷ Minh biết chuyện đứa con của chúng tôi đã rời khỏi thế giới này.
Nhưng giờ, tôi lại chẳng muốn nói nữa.
Nói ra còn có ý nghĩa gì?
Hắn đã có người trong lòng, tôi cũng đã quyết định rời đi, không cần phải níu kéo vô nghĩa nữa.
Chỉ là giữa trung tâm thành phố này, muôn vàn ánh đèn sáng rực, tôi từng nghĩ trong đó có một ngọn đèn thuộc về mình.
Nhưng giờ tôi mới hiểu, ngọn đèn ấy từ đầu vốn không phải dành cho tôi.
Tôi thở dài: "Kỷ Minh, em sẽ đi."
"Đi?" Hắn dường như chưa hiểu ý tôi.
"Đi đâu? Công ty tăng ca à?"
"Em sẽ dọn đi, không ở đây nữa."
Từ năm mười ba tuổi, tôi và Kỷ Minh chưa từng rời xa nhau. Những năm qua, hắn ở đâu, tôi ở đó. Nơi có hắn, chính là khái niệm về nhà duy nhất còn lại trong lòng tôi.
Tôi không quan tâm hắn có xem tôi là bạn gái hay không, hay giữa chúng tôi có mối quan hệ yêu đương gì không.
Bởi vì trong mắt tôi, sợi dây gắn kết giữa chúng tôi vượt xa cả tình yêu nam nữ.
Chúng tôi là người thân duy nhất của nhau.
Nhưng thì ra… không phải.
"Em muốn đi à?" Giọng Kỷ Minh có phần méo mó.
"Ừm, em đã thuê nhà rồi, mai sẽ dọn đi." Thật ra thì tôi vẫn chưa thuê xong, nhưng tôi không muốn ở lại đây thêm một ngày nào nữa.
"Được được được!" Kỷ Minh đột ngột buông tôi ra, bật đèn phòng khách.
Dưới ánh đèn sáng rực, nét cười lạnh lùng nơi khóe miệng hắn rõ ràng đến mức khiến người ta phát lạnh: "Lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, muốn bay xa rồi đúng không?"
Tôi cúi đầu không nói.
Lửa giận dâng trào trong mắt Kỷ Minh: "Phùng Nam, mẹ nó chứ, anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?! Bao nhiêu năm nay anh không cho em thứ gì? Nhà, xe, nữ trang, anh thiếu em cái gì?! Bây giờ em nói đi là đi, mẹ nó chứ, em có ý gì đây hả?!"
Hắn hất tung đồ đạc trên tủ, bình hoa rơi xuống vỡ tan, mảnh thủy tinh cắt vào cổ chân tôi, máu rỉ ra từng giọt.
Tôi khẽ nói: "Nhưng em chưa từng muốn những thứ đó, Kỷ Minh… Em chưa từng cần chúng."
Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần một mái nhà.
Kỷ Minh sững người.
Một lúc sau, hắn muốn châm thuốc, nhưng bật lửa hết gas, bật mãi không lên lửa.
Hắn ấn mãi, cuối cùng giận dữ ném mạnh bật lửa xuống đất!
"Mẹ kiếp! Ngay cả em cũng muốn đi, ngay cả em cũng muốn phản bội tôi!"
Tôi không biết nên nói gì. Có lẽ trong mắt hắn, việc tôi rời đi cũng là một kiểu phản bội. Nhưng trước đó, hắn mới là người phản bội tôi trước.
Tôi sẽ không ở bên một người đàn ông đã có bạn gái.
Tôi yêu hắn, nhưng tôi cũng không hèn hạ đến mức ấy.
Ngay khoảnh khắc hắn chọn Lâm Hiểu Đồng, giữa chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc.
…
Sáng hôm sau, tôi kéo vali rời đi.
Kỷ Minh ngồi trên sofa nhìn tôi với đủ loại túi to túi nhỏ, không nói một lời, vẻ mặt lạnh tanh.
Gạt tàn trước mặt hắn đầy những đầu mẩu thuốc.
Tôi nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: "Kỷ Minh, em đi đây… Chúng ta có thể ôm nhau lần cuối không?"
Hắn liếc tôi một cái, bỗng nhếch môi, phun ra một chữ: "Cút."
Tôi đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
"Em sẽ cút, sau này em không còn ở đây nữa, anh nhớ tự chăm sóc mình."
"Không cần cô quan tâm." Kỷ Minh cười khẩy: "Phùng Nam, hôm nay cô dọn đi, tối tôi sẽ tìm người khác thay thế. Cô tưởng cô quan trọng lắm sao? Mẹ nó chứ, giờ tôi đã gặp được tình yêu đích thực rồi! Tôi sẽ ở bên Lâm Hiểu Đồng, sẽ cưới cô ấy, cô là cái thá gì so với cô ấy?!"
"Cô đi đúng lúc đấy, tôi khỏi phải đuổi."
"Vậy thì tốt." Tôi gật đầu: "Em đi đây."
05
Khi tìm thấy Lý Viện An, cô ấy vừa tăng ca xong, mặt mày phờ phạc như xác chết.
Lý Viện An là người bạn duy nhất của tôi ở thành phố này. Chúng tôi từng là bạn cùng phòng đại học, sau khi tốt nghiệp tình cảm vẫn rất tốt.
Nghe tin tôi chia tay, cô nàng lập tức tỉnh táo hẳn!
"Lẽ ra cậu phải chia tay cái thằng khốn đó từ lâu rồi! Anh ta là đồ đầu đất, chỉ biết giày vò cậu thôi!"
"Nhà tớ có một căn ở khu Bắc, chẳng bao giờ ở, để không cũng phí, cậu đến ở đi."