Lời Yêu Muộn Màng

Chương 5




Tôi do dự: "Để tớ trả tiền thuê nhà."

Cô nàng khoát tay: "Có người ở cho vui nhà vui cửa là tốt rồi, cậu chỉ cần trả tiền điện nước, thế thôi. Quyết định rồi đấy, đừng cãi, tớ không thèm nghe đâu!"

Vậy là tôi dọn đến nhà Lý Viện An. Vào rồi tôi mới biết, căn hộ ở khu nhà giàu rộng hơn 200 mét vuông, nội thất nhìn qua đã biết rất tốn tiền, nếu tôi không nhìn nhầm thì cái sofa này là của Hermès!

Tôi cứ nghĩ Lý Viện An cũng giống mình, là một đứa đi làm thuê, ai ngờ hóa ra cô nàng là tiểu thư nhà giàu đi "trải nghiệm cuộc sống".

May mà mấy năm nay tôi cũng có để dành chút tiền, kiên quyết trả cô ấy tiền thuê theo giá thị trường. Cô ấy nhất quyết chỉ nhận tiền ba tháng, bảo tôi cứ ở trước rồi tính sau.

Tôi vốn nghĩ sau khi rời xa Kỷ Minh, mình sẽ rất đau khổ.

Không ngờ lại không như thế. Ngay ngày đầu dọn vào tôi đã bận rộn dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, bố trí lại căn nhà, đến mức chân run rẩy, vừa chạm giường đã ngủ thiếp đi.

Không có thời gian để nghĩ đến Kỷ Minh.

Tôi cứ thế ổn định cuộc sống tại đây, Kỷ Minh cũng không liên lạc lại.

Tối hôm đó trước khi ngủ, tôi thấy Lâm Hiểu Đồng vừa đăng một status trên vòng bạn bè, Kỷ Minh đưa cô ta đi Disneyland ở Tokyo, hai người nhìn nhau giữa màn pháo hoa rực rỡ, trong mắt đongg đầy tình yêu.

Tôi không thể nói là đau khổ, chỉ là cảm thấy hơi trống trải.

Cũng tốt thôi.

Không thể làm người yêu, thì ít nhất cũng đã từng là người thân bao năm.

Kỷ Minh tìm được hạnh phúc, tuy hạnh phúc ấy không phải do tôi mang đến, nhưng tôi vẫn chúc phúc cho hắn.

Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, vừa đặt cốc xuống chuẩn bị về phòng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mật mã mở ra từ bên ngoài.

Tôi sững lại, ý nghĩ *****ên là Lý Viện An về, nhưng lập tức nhớ ra: Cô ấy đi công tác! Không thể là cô ấy!

Cô ấy từng nói nhà cô không ai ở trong nước, tất cả đều ở nước ngoài, vậy càng không thể là người nhà!

Sắp Tết rồi… chẳng lẽ có người theo dõi tôi?!

Tôi vừa hoảng vừa sợ, nhưng lúc này thì đã quá muộn để chạy trốn! Tôi vớ đại một cái bình hoa, ngay lúc cửa mở thì ném thẳng ra ngoài, nhưng giây sau tôi đã biết mình sai rồi!

Trong phòng khách chưa bật đèn, tôi chỉ nhìn thấy mơ hồ dưới ánh trăng là một người đàn ông cao lớn bước vào, khi bình hoa còn chưa chạm vào anh ta thì anh ta đã nhanh tay chụp lấy cổ tay tôi: "Ai?!"

Tôi còn chưa hỏi anh ta là ai, anh ta đã hỏi tôi trước rồi!

Có lẽ con người khi sợ đến cực điểm sẽ sinh ra dũng khí kỳ lạ, tôi lập tức vớ lấy đồ vật bên cạnh đập tới tấp vào anh ta, vừa đập vừa quát: "Tôi báo cảnh sát rồi đấy, cút ra ngoài mau!"

Người đàn ông hình như bị đập cho choáng váng, liền với tay mở đèn.

Ai ngờ dưới chân anh ta là mấy quả quýt tôi ném lúc nãy, anh ta trượt chân ngã nhào, theo phản xạ kéo tôi ngã theo. Anh ta rên lên một tiếng, ngã xuống sàn, còn tôi thì ngã đè lên người anh ta.

Giây kế tiếp, đèn phòng khách bật sáng.

Tôi nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo dạ màu đen dưới thân mình, phản ứng *****ên là: giờ trộm cũng đẹp trai thế này sao?!

Có gương mặt này mà không đi "làm trai bao" thì uổng, một đêm cũng kiếm được vài chục ngàn tệ!

"Anh là ai? Sao biết mật mã nhà tôi?!" Tôi chất vấn anh ta.

Anh ta nghiến răng, nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng dời mắt.

Tôi lúc này mới phát hiện cổ áo ngủ của mình do lúc nãy giằng co nên đã mở rộng ra, vội vàng đỏ mặt cài lại cúc áo.

Cuối cùng anh ta rít qua kẽ răng: "Tôi mới là người nên hỏi cô là ai? Sao lại có mặt trong nhà tôi!"

"Với lại, cô có thể xuống khỏi người tôi trước được không?"

06

Mười phút sau, tôi và anh trai của Lý Viện An là Lý Ngụy Nhiên ngồi trong phòng khách nhìn nhau trân trân.

Tôi ngượng ngùng nói: "Ờ ừm… anh uống trà không?"

Anh nhìn tôi một cái: "… Không cần, cảm ơn."

Tôi lập tức nhắn tin cho Lý Viện An:【Sao cậu không nói sớm là anh cậu về nước? Tớ tưởng trộm nên đánh ảnh mấy cái luôn rồi!!】

Cô nàng không trả lời, chắc đang ngủ say.

"Vì An An đã cho em thuê nhà, nên em cứ ở đây đi, là tôi sơ suất không hỏi trước đã gây phiền phức cho em, tôi xin lỗi."

Lý Nguy Nhiên khá lịch sự: "Vậy tôi sẽ ra ngoài tìm chỗ ở tạm…"

Anh vừa đứng lên thì lảo đảo, loạng choạng ngồi phịch xuống lại.

Lúc này tôi mới phát hiện mặt anh đỏ bừng bất thường, trông như đang sốt cao.

"Anh bị sốt à?"

"Ừm, chắc do bị lạnh trước đó… Không sao, tôi…." Anh đứng lên lại loạng choạng, phải vịn vào bàn, nhíu mày ôm đầu.

Đêm hôm khuya khoắt bắt một người bệnh ra ngoài tìm khách sạn thì quá thất đức.