Lời Yêu Muộn Màng

Chương 7




Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của một tinh anh, Lý Nguy Nhiên lại rất hoạt bát, từ công việc đến cuộc sống, tôi nói gì anh cũng tiếp được.

Lúc tôi nhận ra thì chúng tôi đã tới siêu thị rồi.

Đi dạo một vòng, chỉ còn sốt mayonnaise là chưa mua.

Nhưng loại tôi thích nhất thì lại ở tận trên cao, với tay mấy lần cũng không tới.

"Là cái này à?" Lý Nguy Nhiên hỏi.

"Vâng."

Anh bước lại phía sau tôi, tự nhiên đưa tay lấy, dường như không để ý khoảng cách giữa chúng tôi gần tới mức nào.

Tư thế này gần như là ôm từ sau, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người anh.

Tôi định tránh đi nhưng sợ phản ứng quá lố sẽ làm tình hình ngượng hơn, lại nghĩ có thể anh sống lâu ở nước ngoài nên không để ý mấy chuyện này.

May mà anh nhanh chóng lấy được lọ mayonnaise.

Anh nhìn tôi chăm chú, quan tâm hỏi: "Sao mặt em đỏ thế, không khỏe à?"

Tôi vừa định trả lời thì chợt nhận ra gì đó, quay đầu nhìn sang bên.

Ở phía không xa, Kỷ Minh mặc áo sơ mi đen đang đứng đó nhìn tôi, không đeo kính gọng vàng thường ngày, ánh mắt lạnh lùng như dao.

Bên cạnh hắn, Lâm Hiểu Đồng hơi sững người, rồi chào tôi: "Chị Phùng Nam…"

Cô ta mỉm cười: "Hai người cũng đi siêu thị à?"

Nụ cười bên môi tôi vụt tắt, gật đầu nhẹ: "Ừ."

Cô ta thân mật khoác tay Kỷ Minh: "Trùng hợp ghê, bọn em mua đồ về nấu cơm. Kỷ Minh nói muốn ăn cơm em nấu~. Đây là bạn trai chị à?"

Dù đã lâu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tim tôi vẫn hơi nhói.

Kỷ Minh chưa từng cùng tôi đi siêu thị.

Hắn tìm đến tôi, hình như chỉ để lên giường.

Gần đây tôi vẫn thường nhớ đến hắn.

Nhớ hồi nhỏ, hắn từng đối xử với tôi tốt đến thế nào.

Nhớ đến đứa con chưa từng kịp chào đời, lặng lẽ rời khỏi thế gian.

Chúng tôi từng gần gũi hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Không hiểu vì sao lại đi tới bước đường này.

Tôi đặt lọ mayonnaise vào xe đẩy, khẽ nói với Lý Nguy Nhiên: "Về thôi."

Lúc lướt qua nhau, Kỷ Minh không nói gì, cũng chẳng buồn nhìn tôi.

08

Về đến nhà tôi lập tức mở livestream, vẫn như thường lệ: nấu vài món, pha vài ly rượu.

Chỉ là lần này Lý Nguy Nhiên xuất hiện phía sau tôi: "Cần tôi giúp gì không?"

Tôi nghĩ một chút, chỉ vào rau dưới sàn: "Anh rửa rau giúp em nhé."

Góc nghiêng của anh lọt vào khung hình đúng một giây, cư dân mạng lập tức nổ tung!

【 Đẹp trai quá trời, là anh rể đó hả?! 】

【 Lần *****ên trong livestream của chị có đàn ông đó nha! 】

【 Không phải lần đầu đâu, lần trước cũng có một anh đẹp trai cực kỳ ấy! 】

Tôi vội vàng giải thích: "Anh ấy là bạn cùng nhà thôi, tôi vẫn còn độc thân nhé."

Bình luận lập tức bùng nổ:

【 Chị đẹp thế này lại còn biết nấu ăn, hu hu chị có thể thích con gái không vậy! 】

【 Đúng đó! Tiêu chuẩn chọn bạn đời của chị là gì thế?! 】

Tôi nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi muốn tìm một người có thể đọc truyện cho tôi nghe trước khi ngủ."

Tôi chưa từng được nghe truyện cổ tích bao giờ.

Mẹ tôi mỗi tối đều kể truyện cho em trai tôi, kể xong còn hôn lên trán nó.

Còn tôi thì chưa từng được nghe một câu.

Sau này khi ở bên Kỷ Minh, tôi từng nói với hắn điều đó, nhưng hắn lại cười nhạo tôi: "Phùng Nam, em vẫn là con nít chưa lớn à?"

Thế là tôi không bao giờ nhắc lại nữa.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là yêu cầu đó có hơi kỳ quặc thật, có lẽ sau này sẽ chẳng có ai chịu làm điều đó vì tôi.

Nhưng tôi vẫn vô thức nói ra.

Lúc nấu cơm xong mới phát hiện tôi quên mua rượu vang để làm rượu vang nóng. Đang định nghĩ hôm nay không uống nữa thì một bàn tay thon dài bất ngờ chìa ra từ bên cạnh.

"Chai này được không?"

Tôi không rành rượu, chỉ nhìn vỏ là thấy có vẻ đắt lắm, đang định từ chối thì Lý Nguy Nhiên bật cười nhẹ: "Không đắt đâu, yên tâm dùng đi."

Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng yên tâm mang đi nấu rượu.

Đã uống rượu của người ta, lại còn bắt người ta rửa rau, tôi cũng ngại không mời anh ăn cơm cùng.

Anh vui vẻ đồng ý, sau khi tắt livestream, hai chúng tôi ngồi ăn quanh bàn, tivi đang chiếu phim Chân Hoàn Truyện, không hiểu sao lại có cảm giác như đã quen nhau rất lâu rồi.

Lúc nhận ra thì tôi đã lỡ kể hết "gốc gác" của mình ra mất.

Mà rõ ràng trong nhà có hẳn tủ rượu riêng, ai ngờ anh lại là người uống một ly đã gục!

Cả hai chỉ uống một ly rượu vang nóng, phần lớn cồn cũng đã bay hơi, vậy mà Lý Nguy Nhiên say khướt, nằm vật trên ghế sofa không dậy nổi.

Tôi kéo anh: "Đừng ngủ trên sofa, dậy đi, anh về phòng ngủ đi."

Nhưng người say như tảng đá, anh cao gần 1m9, tôi hoàn toàn không kéo nổi, lại còn bị kéo ngược ngã đè lên người anh!