Lời Yêu Muộn Màng

Chương 9




"Khoan đã, anh chẳng phải bảo mình uống tốt, lần trước chỉ là phát huy không tốt à?!" Tôi ôm đầu bất lực.

Anh cúi đầu, ngoan ngoãn im lặng chịu trận.

"Giờ sao? Anh ra sofa ngủ…" Rồi tôi bỗng nhớ ra sofa cũng không còn.

"Không sao đâu." Anh nói nhỏ: "Tôi ra khách sạn ngủ cũng được."

Nói xong quay người rời đi, nhưng người say chẳng bước nổi đường thẳng, chân nọ vướng chân kia suýt nữa ngã sấp mặt.

Tôi vội đỡ lấy anh, thở dài: "Thôi được rồi, hay vào phòng em ngủ tạm một đêm đi."

"Vậy có tiện không?" Đôi mắt anh lấp lánh như sắp khóc.

"Chứ sao? Anh đi còn không vững nữa, chẳng lẽ em lại để anh ra ngoài ngủ khách sạn?" Tôi lườm anh, bực mình.

"Sau này em không uống với anh nữa đâu!"

Lý Nguy Nhiên vẫy tay: "Chờ đã, tôi còn phải lấy thứ này."

Tôi tưởng anh định lấy gối mền, ai ngờ lấy ra một cuốn sách.

Cuốn sách bìa dày, hình vẽ hoạt hình, là Truyện cổ Andersen.

"Lý Nguy Nhiên, anh nghiêm túc đấy à? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đọc cái này, giữ mãi tâm hồn trẻ con thật ha."

Anh đưa sách đến trước mặt tôi: "Lần trước em nói muốn được nghe kể truyện trước khi ngủ đúng không? Tôi cũng không biết em thích kiểu gì lúc nhỏ, nên tạm mua cuốn này. Nếu em không thích, lần sau tôi đổi cuốn khác được không?"

Tôi sững sờ.

Cửa sổ phòng tôi mở hé để thông gió, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, gió lạnh đầu đông kèm theo vài bông tuyết nhỏ lặng lẽ bay vào, rất nhanh lại tan ra trong hơi ấm.

Tôi không rõ mình đang có cảm xúc gì, chỉ là khi nhìn thấy quyển truyện cổ tích ấy, trái tim tôi như bông tuyết, cũng âm thầm tan chảy.

Lý Nguy Nhiên rất nhanh đã nằm lên giường, ánh đèn ngủ màu cam hắt lên gương mặt nghiêng của anh, dịu dàng đến mức không thật.

Anh lật vài trang sách, nghiêng người, chống đầu nhìn tôi: "Cô Bé Tí Hon được chứ?"

Tôi gật đầu. Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo lên một tin nhắn thoại.

Là tin nhắn tôi gửi cho Lý Viện An, than phiền chuyện anh cô ấy vừa yếu lại còn mê rượu. Cô ấy mới trả lời.

Tôi định bấm chuyển thành chữ, ai ngờ bấm nhầm, giọng cô ấy vang lên rõ ràng trong phòng: "Anh tớ? Làm gì có chuyện yếu lại mê rượu, anh ấy uống nghìn ly không say đấy chị gái ơi! Từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng thấy anh ấy say bao giờ!"

"Cậu nhìn bộ sưu tập rượu của anh ấy là biết, bất kỳ chai nào cũng tầm hai trăm triệu trở lên, người thích rượu đến vậy sao có thể một ly đã gục được?"

Im lặng.

Vẫn là sự im lặng.

Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía Lý Nguy Nhiên đang cứng đơ người.

Áo ngủ cài mở vừa đủ gợi cảm nhưng không phô trương, tóc rối một cách nghệ thuật, rõ ràng được "chăm chút kỹ càng".

Tôi nhớ lại chiếc sofa sáng nay, rồi nhớ tới chiếc giường ướt đều như phun sương, chậm chạp nhận ra, tôi bị lừa rồi.

Nhưng vừa mở miệng, tôi lại nghĩ tới chai rượu mà tôi mang ra nấu rượu nóng, chai đó… chắc cũng hai trăm triệu là ít.

Nghĩ vậy, tôi nuốt lời trách mắng vào bụng.

Giờ phải làm sao đây? Mặt tôi không cảm xúc nghĩ: Là nên mắng Lý Nguy Nhiên trước, hay nên kiểm tra xem tiền trong tài khoản có đủ bồi thường chai rượu của anh không.

"Lý Nguy Nhiên." Tôi do dự mãi, cuối cùng quyết định tấn công trước: "Vậy ra anh vẫn luôn giả say đúng không?"

Không ngờ tên này tâm lý vững thật, mở to mắt nói: "Em nghĩ anh đang lừa em sao?"

Tôi bấm lại đoạn thoại của Lý Viện An, Lý Nguy Nhiên mặt không đổi sắc: "Em tin cô ấy hay tin anh?"

Tôi nheo mắt, không nói.

"Vậy… em ghét anh rồi sao?"

Lý Nguy Nhiên từ từ nghiêng người về phía trước, đuôi mắt cụp xuống như chú cún con bị mưa làm ướt, hàng mi dài che đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Nếu anh lớn tiếng cãi lại, có lẽ tôi sẽ tức giận mà đuổi anh ra ngoài, nhưng anh như vậy lại khiến tôi không biết phải làm sao.

Mùi bạc hà và chanh trong ly Mojito buổi tối trộn lẫn với men rượu, trở nên mềm dịu lạ thường.

"Em…"

Lý Nguy Nhiên không để tôi nói hết câu, anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau đầu tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Cửa sổ bị gió thổi bật ra, bông tuyết lẫn trong cơn gió lạnh rít qua, tôi theo phản xạ rụt vào lòng anh tìm hơi ấm, anh nhẹ nhàng mút lấy môi tôi, đầu lưỡi lướt qua mép môi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng quá lâu, lúc rời ra cả hai đều *****.

"Bây giờ còn ghét anh không?" Lý Nguy Nhiên nghiêng đầu hỏi.

Mặt tôi đỏ bừng, quay mặt đi.

Tôi không phải không muốn nói gì, mà là mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi cảm thấy bản thân vẫn chưa kịp phản ứng.

"Nếu không ghét, thì là thích chứ?" Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng dịch người lại gần.

"Em không biết... em cảm thấy hơi nhanh."

Tôi có ghét Lý Nguy Nhiên không?

Tất nhiên là không. Anh đẹp trai, có tiền, tính cách tốt, điều kiện cá nhân cực kỳ lý tưởng. Những ngày sống cùng anh, anh là một bạn cùng phòng hoàn hảo, hợp tính, sống ngăn nắp, quan tâm.