Lâm Sí kinh ngạc nhìn Lý Đình Ngôn.
Lý Đình Ngôn đứng ngay trước mặt cậu, dáng người cao ráo, chân dài, gần như có thể hoàn toàn bao phủ lấy cậu. Nụ hôn vừa rồi cũng châm ngòi đúng lúc, khiến hormone trong phòng đậm đặc tới mức gần như muốn bùng nổ.
Kết quả Lý Đình Ngôn lại nói với cậu… đây là lần đầu tiên.
“Đệch mợ.”
Lâm Sí không nhịn được khẽ chửi một câu, trợn tròn mắt: “Anh đang lừa ai đấy, anh sống từng này tuổi rồi mà không có nhu cầu à? Đây là lần đầu tiên?”
Lý Đình Ngôn lấy lại chút bình tĩnh, vẫn giữ dáng vẻ quân tử nho nhã như cũ.
Anh nói: “Không phải là không có, chỉ là tôi không quá đặt nặng chuyện này, thường ngày tôi rất bận công việc, không có thời gian đầu tư vào tình cảm, mà với một người bạn tình không trải qua quá trình yêu đương, tôi cũng không muốn lên giường với họ.”
“… Hừ.”
Lâm Sí ngoài cười nhưng trong không cười, cậu hiểu rồi, đây chẳng phải là mắc chứng cảm xúc sạch sẽ sao?
Vậy thì việc tối nay anh chịu lăn giường với cậu, với vị “chính nhân quân tử” này, chắc cũng được xem là một bước đột phá không nhỏ.
Cậu không khỏi thấy hơi đắc ý.
Lưng cậu tựa vào cánh cửa cứng lạnh, đầu gối chạm vào đầu gối của Lý Đình Ngôn, cố tình khiêu khích thêm.
Lần đầu thì đã sao, dáng người và nhan sắc như vậy, cậu cũng chẳng chê vào đâu được.
Nhưng mà…
Cậu khẽ thổi một hơi vào Lý Đình Ngôn, ngón tay lướt qua lọn tóc bên tai anh.
“Anh chưa có kinh nghiệm thì tôi có thể không để bụng, nhưng anh là lần đầu tiên, dựa vào đâu mà đòi ở trên chứ?” Lâm Sí khó hiểu, “Anh còn chưa từng thử, sao biết là mình thích ở trên?”
Ngón tay cậu vòng ra sau gáy Lý Đình Ngôn, khẽ vuốt làn da mịn màng ấy, cười khẽ dụ dỗ: “Nghe tôi đi, anh trai, tôi sẽ cho anh một trải nghiệm rất tuyệt vời, kỹ thuật của tôi rất tốt đấy, có nhiều kinh nghiệm ở trên rồi, đảm bảo sẽ không làm anh đau đâu.”
Thật ra cậu cũng không quá để ý đến chuyện ở trên hay dưới.
Chỉ là trong giới này, 0 nhiều 1 ít, mà 0 thì thường có nhan sắc vượt trội hơn 1, những người theo đuổi lọt vào mắt cậu đều là người có ngoại hình và vóc dáng xuất sắc, lâu dần, cậu cũng quen với việc làm người ở trên.
Một người cao ráo tuấn tú như Lý Đình Ngôn, lại còn kiểu hình cấm dục nho nhã thế này, bảo cậu nhường vị trí cũng không phải là không được, nhưng vấn đề là người này là một tay mơ.
Lâm Sí nghĩ đi nghĩ lại, vì sức khỏe cái mông của mình, vẫn là không nên mạo hiểm.
Cậu kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ở dưới cũng rất thoải mái mà, thật đấy, anh thử một lần là biết liền.”
Lý Đình Ngôn lại lắc đầu: “Tôi rất rõ về xu hướng và sở thích của mình, tôi không thể chấp nhận ở dưới, cả về thể chất lẫn tâm lý tôi đều không thích ứng được.”
Anh không thể thay đổi điều đó, giống như một bản năng bẩm sinh, từ khi mới chớm dậy thì, anh đã xác định rõ ràng chuyện này rồi.
Lý Đình Ngôn vừa dứt lời, bầu không khí vốn nóng bỏng trong phòng liền lạnh đi vài phần.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Sí, Lý Đình Ngôn cũng cảm thấy có chút áy náy, tay anh vẫn đặt trên lưng Lâm Sí, hai người giữ nguyên tư thế quấn lấy nhau, chỉ cần anh cúi đầu thêm chút nữa là có thể tiếp tục hôn.
Thế nhưng anh từ từ buông tay ra: “Xin lỗi, nếu cậu hoàn toàn không thể chấp nhận thì thôi vậy.”
Anh cũng đã lấy lại bình tĩnh: “Cậu không cần rời đi, có thể ở lại đây nghỉ một đêm, tôi sẽ ra ngoài thuê một phòng khác.”
Hoặc là rời khỏi khách sạn này luôn.
Nhưng câu này, Lý Đình Ngôn không nói ra.
Tay anh vẫn đặt hờ bên hông Lâm Sí, cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.
Lâm Sí khẽ cắn môi, chép miệng, rơi vào thế khó xử như bị đặt lên giàn nướng, nhưng thấy Lý Đình Ngôn thực sự sắp rút lui một cách lễ độ, cậu lại cuống lên, vội vã chộp lấy tay anh.
Trong bóng tối, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Lồng ng.ực của Lâm Sí phập phồng mạnh mẽ.
Cậu lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi.
Rõ ràng mới chỉ quen nhau một buổi tối, kỹ thuật hôn của Lý Đình Ngôn cũng chưa thể nói là điêu luyện, vậy mà lại khiến cậu mất phương hướng hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây.
Cậu không kìm được nghĩ thầm trong bụng, đây thật sự là trai tân sao? Áp lực tình d.ục từ anh mạnh đến mức khiến người ta không thể trốn tránh, cậu chưa từng có trải nghiệm nào như thế.
Lâm Sí túm lấy cổ áo của Lý Đình Ngôn, cắn lên môi anh một cái, hung hăng nói: “Ai nói là không làm nữa?”
Cậu nhỏ giọng mắng một câu, siết lấy cổ áo Lý Đình Ngôn chặt hơn.
“Đã là lần đầu thì ngoan ngoãn nghe tôi chỉ đạo, nếu dám làm tôi đau thì anh chết chắc.”
Lý Đình Ngôn chỉ đáp lại bằng một tiếng: “Ừm.”
Anh cúi đầu hôn lên môi Lâm Sí, đồng thời vươn tay ôm lấy cậu, một tay vòng qua sau gối, bế ngang cậu lên.
“Đệch!”
Lâm Sí mở to mắt, trước giờ toàn là cậu bế người khác như bế công chúa, đột nhiên bị người ta bế ngược lại như vậy, quả thực khiến cậu không biết ứng phó sao cho phải.
Nhưng cậu nhanh chóng không còn thời gian để nghĩ mấy chuyện vặt vãnh đó nữa.
Áo sơ mi, áo khoác, thậm chí là vòng tay của cậu rơi lả tả khắp nơi.
Chiếc chăn trắng phau gợn lên như sóng biển.
Lần đầu tiên Lâm Sí có trải nghiệm như vậy.
Hướng dẫn một “người mới” đến khám phá chính mình.
Cậu không phải là một người thầy quá giỏi, nóng nảy, hấp tấp, khi tức lên còn cắn cả vai đối phương.
Nhưng Lý Đình Ngôn lại là một học sinh giỏi.
“Là như vậy sao?”
Lý Đình Ngôn khiêm tốn hỏi han, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng không giống kiểu người đang thật sự cần được chỉ dẫn.
Anh vốn là người học rất nhanh, kể cả trên giường cũng vậy.
Anh gần như đã nắm rõ toàn bộ điểm yếu của Lâm Sí, vậy mà vẫn giữ vẻ lễ độ mà hỏi han, như đang chờ sự cho phép từ chủ nhân.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Lâm Sí.
Cậu siết vai Lý Đình Ngôn, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng hỏi mấy câu giả ngây giả ngô như thế nữa.”
Lý Đình Ngôn bèn cúi xuống hôn cậu.
Đêm đó dường như kéo dài vô tận.
Hỗn loạn, bốc đồng, mới mẻ, hoàn toàn khác xa với những gì Lý Đình Ngôn từng hình dung.
Với Lâm Sí cũng vậy.
Cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh bản thân cho đêm nay, bởi sự hấp dẫn từ Lý Đình Ngôn quá mãnh liệt, đến mức dù phải dành cả ngày hôm sau để hồi sức thì tối nay cũng phải bắt được người.
Lý Đình Ngôn chỉ hơi vụng về trong lần đầu tiên, điều đó càng khiến cậu tin chắc đối phương thực sự chưa từng có kinh nghiệm.
Nhưng chỉ sau lần đầu, Lý Đình Ngôn đã như bay vọt lên một tầm cao mới.
Lâm Sí xưa nay luôn tự hào về vóc dáng và khả năng của mình, cả kỹ thuật trên giường cũng khiến cậu đắc ý, vậy mà trong những giây phút điên đảo, cậu lờ mờ so sánh mình với Lý Đình Ngôn, lập tức bị đả kích đến thê thảm.
Mẹ kiếp, tại sao lại có người trời sinh đã giỏi cả chuyện này?
Đêm ấy kết thúc bằng một nụ hôn, là Lâm Sí chủ động.
Lông mi Lý Đình Ngôn khẽ run lên.
Nếu không tính nụ hôn kỳ cục chạm vào má trong buổi diễu hành cầu vồng kia thì nụ hôn đêm nay với Lâm Sí mới là nụ hôn đầu tiên của anh.
Xảy ra trong một đêm ngoài ý muốn.
Mà người hôn anh như vị thần nắm giữ tình yêu và sắc đẹp, ban cho thần dân một món quà đầy nhân ái, cứu anh tạm thoát khỏi biển khổ.
.
Tuy bị giày vò cả đêm, nhưng do vốn đã có thói quen rèn luyện thể lực lâu năm nên thể trạng của Lâm Sí vẫn rất tốt, sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng ngoài trời đã tràn vào căn phòng.
Rèm cửa sổ trong phòng chỉ được kéo một nửa, bên trong còn có lớp voan che phủ, ánh nắng sáng sủa nhưng không quá chói mắt.
Cậu theo bản năng duỗi người, đầu óc vẫn chưa kịp khởi động, vừa ngáp vừa với tay tìm điện thoại.
9:45.
Không quá sớm, cũng chẳng muộn.
Cậu đang nhíu mày lướt xem WeChat, vừa mới thấy Đàm Thạc nhắn hỏi hôm qua cậu trốn đi đâu thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên bên cạnh: “Cậu tỉnh rồi à?”
Lâm Sí sững người, ngước mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên sofa đối diện, Lý Đình Ngôn đang cầm một ly cà phê trong tay, hai chân vắt chéo, không biết từ lúc nào đã có thêm một quyển tạp chí trên đùi, đang nhàn nhã lật xem.
Ánh nắng buổi sớm dịu dàng lan tỏa khắp phòng.
Anh vốn đã rất điển trai, phong nhã lịch thiệp, đường nét quai hàm ở góc nghiêng sắc như lưỡi dao, giờ lại thay một bộ đồ trang trọng hơn, là bộ vest Anh quốc màu đen, vai rộng, eo bó tự nhiên, phom dáng nổi bật, tôn lên những đường cong mạnh mẽ của phái nam.
Lâm Sí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã bị sắc đẹp đánh úp, không nhịn được đưa tay che mắt, khẽ rên một tiếng.
“Sao thế?” Lý Đình Ngôn đặt ly cà phê xuống, đi đến bên giường, anh đứng yên nhìn cậu một lúc, do dự rồi không ngồi xuống mà quỳ một chân, để tầm mắt ngang bằng với Lâm Sí, dịu dàng hỏi: “Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
Anh vừa lại gần, ánh mắt của Lâm Sí càng lộ liễu lướt qua cổ áo, cổ tay anh, còn cố ý huýt sáo một tiếng trêu chọc.
Ngoài cái eo hơi mỏi ra thì Lâm Sí chẳng thấy khó chịu gì, mà trải nghiệm này với cậu cũng khá mới mẻ, vì bình thường cậu mới là người khiến người khác đau lưng cơ.
Cậu trở mình nằm sấp trên giường, cằm tì lên mu bàn tay, tấm chăn trắng bị hất xuống một nửa, bật cười trêu: “Sáng sớm ra anh quỳ một gối trước mặt tôi, còn ăn mặc nghiêm chỉnh thế này, người không biết còn tưởng anh định cầu hôn tôi đấy.”
Lý Đình Ngôn nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu còn hoạt bát như thế thì chắc sức khỏe không sao.
Lâm Sí kéo tay áo anh: “Anh lấy đâu ra bộ đồ này vậy, hôm qua đâu có mặc cái này?”
“Tôi nhờ trợ lý mang tới,” Lý Đình Ngôn đáp, “Tôi cũng bảo cô ấy mua cho cậu một bộ, nhưng không biết số đo cụ thể nên chỉ có thể ước lượng, cậu thử xem có vừa không.”
Trợ lý?
Lâm Sí ngỡ ngàng, nhìn theo hướng Lý Đình Ngôn chỉ mới phát hiện trong tủ treo một bộ đồ trắng kiểu casual.
Dù gì cũng là người lăn lộn trong giới thời trang, chỉ cần liếc một cái là cậu nhận ra đó là đồ mùa xuân hè mới của Armani.
Thật hào phóng.
Cậu liếc nhìn Lý Đình Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, nhưng nghĩ đến những người kỳ lạ mình từng gặp khi đi làm, lại có chút băn khoăn, thầm nghĩ không lẽ anh định bắt cậu trả tiền sao, dạo này cậu đang thiếu thốn, đồ hiệu thế này làm sao mà kham nổi.
May mà Lý Đình Ngôn nhanh chóng dập tắt nỗi lo của cậu.
Anh đi tới bàn, rót một ly nước: “Phòng này cậu có thể nghỉ lại đến khi nào muốn đi thì thôi, tiền phòng tính vào tài khoản của tôi, ở thêm mấy ngày cũng không sao, một lát nữa tôi phải đi dự đám cưới nên không thể ở lại với cậu được.”
Anh quay lại, đưa ly nước cho Lâm Sí: “Cảm ơn cậu vì tối qua, thực sự là một đêm rất vui vẻ.”
Nói rồi, anh cúi đầu hôn lên má cậu một cái.
Nụ hôn này khác hẳn sự quấn quýt cuồng nhiệt của tối qua, dịu dàng, lễ độ, giống như một cái chạm má mang tính xã giao.
Lâm Sí cười khẽ.
“Anh cũng ra dáng quý ông ghê.”
Cậu buồn cười ngẩng đầu, thầm nghĩ người này đúng là đứng đắn quá thể, bảo sao làm trai tân nhiều năm như thế.
Cậu định trêu thêm vài câu, hỏi thử về cảm giác “phá trinh” tối qua, tốt nhất khiến Lý Đình Ngôn xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, nhưng ánh mắt vừa liếc khắp người đối phương xong thì bỗng nhớ lại điều gì đó, người này vừa nói gì ấy nhỉ… Tham dự đám cưới?
Lúc này Lâm Sí mới kịp phản ứng, cuối cùng cũng nhớ ra nguyên nhân ban đầu của tất cả những chuyện xảy ra tối qua.
Người mà Lý Đình Ngôn thích hôm nay sẽ kết hôn, anh là khách mời bắt buộc phải đến dự.
Ý định đùa cợt ban nãy của Lâm Sí nhạt hẳn, cậu hơi nhíu mày, xác nhận lại một lần nữa với Lý Đình Ngôn.
“Anh định đi thật à?”
“Ừ.”
Lý Đình Ngôn đứng trước gương lớn chỉnh lại dáng vẻ của mình, còn quay sang hỏi Lâm Sí: “Trông tôi ổn chứ?”
Lâm Sí đã xuống giường, khoác hờ chiếc áo ngủ, cầm ly nước, dựa vào tường nhìn anh.
“Rất ổn,” Lâm Sí không tiếc lời khẳng định, “Anh vừa xuất hiện thì chẳng còn ai nhớ đến chú rể nữa, hào quang bị anh cướp sạch cả rồi.”
Lý Đình Ngôn khẽ cười: “Vậy thì không nên, đây là lễ cưới của cậu ấy, cậu ấy mới là nhân vật chính.”
“Cậu ấy” mà anh nói đến, dĩ nhiên là Hứa Mục.
Tới giờ, Lâm Sí vẫn không biết người mà Lý Đình Ngôn thầm mến rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Rốt cuộc phải là kiểu người thế nào mới có thể khiến Lý Đình Ngôn mãi mãi không quên như vậy?
Cậu nhìn anh, tò mò hỏi: “Nhìn người mình yêu kết hôn là cảm giác như thế nào?”
Cậu chưa từng thực sự yêu ai, nhưng không có nghĩa là cậu không tò mò về chuyện đó.
Lý Đình Ngôn dừng lại động tác chỉnh tay áo, khẽ cười bất đắc dĩ: “Cậu đúng là biết cách chọc vào nỗi đau của người khác.”
Thế nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của Lâm Sí.
“Tôi cũng không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy giống như… mọi người đều đang dự tiệc, chỉ có mình tôi bị dìm xuống đáy biển, mà tôi cũng hiểu rõ, sẽ chẳng ai để ý đến tôi cả.”
Thật là nghệ sĩ.
Trong lòng Lâm Sí lẩm bẩm, nhưng lại ngẫm nghĩ về lời của Lý Đình Ngôn, hiếm khi cậu cảm thấy như vậy, không biết có phải vì cách diễn đạt của anh quá giỏi không mà cậu lại thực sự cảm nhận được phần nào cảm xúc đó.
Rõ ràng cậu chưa từng đau lòng, toàn là người khác vì cậu mà khổ sở, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, cậu dường như hiểu được Lý Đình Ngôn.
Thì ra lại đau như vậy.
Miệng cậu bất giác đi trước não, đột nhiên nói: “Hay là để tôi đi dự lễ cưới cùng anh nhé?”
Sau một đêm, giọng Lâm Sí trở nên khàn khàn, nghe mập mờ quyến rũ.
Lý Đình Ngôn ngạc nhiên nhìn cậu.
Lâm Sí nhún vai: “Anh đi một mình thì trông đáng thương lắm, khách khứa toàn đi theo cặp, chỉ có mình anh lẻ loi, mà tôi bơi rất giỏi đấy, lỡ anh thực sự rơi xuống nước, tôi còn có thể kéo anh lên.”
Lâm Sí nhoẻn miệng cười với Lý Đình Ngôn.
Câu nói của cậu mang theo vẻ bông đùa, nhưng Lý Đình Ngôn lại nhận ra sự chân thành ẩn sâu bên dưới.
Thấy anh không nói gì, Lâm Sí cũng chợt nhận ra lời đề nghị này có phần không ổn, dẫu sao cậu với người tổ chức hôn lễ cũng chẳng quen biết gì nhau.
Huống hồ, dẫn một người đàn ông đến làm bạn đồng hành, không khỏi có phần quá nổi bật.
Nhưng đã nói ra rồi, mà Lâm Sí lại là kiểu người sĩ diện, đành vội vàng chữa cháy: “Nếu anh không muốn thì thôi, nhưng để tôi nói trước nhé, tôi là hàng hot đấy, dẫn tôi theo cũng không mất mặt đâu. Tôi cũng không có ý gì khác, coi như cảm ơn anh đã trả tiền phòng với chuẩn bị đồ cho tôi…”
Lý Đình Ngôn bỗng nhiên bật cười.
Anh nhìn Lâm Sí mới thức dậy, chẳng mặc gì ngoài chiếc áo ngủ, vậy mà đã đeo khuyên tai trước, chiếc khuyên tai màu vàng kim, kiểu dáng nhọn như đinh lắc lư dưới tai, sáng lấp lánh chẳng khác gì vẻ đẹp của cậu.
Đột nhiên, Lý Đình Ngôn cảm thấy có lẽ đề nghị của Lâm Sí cũng không tệ.
Một mình anh đến đó thật sự rất cô đơn.
Anh và Hứa Mục quen biết đã lâu, xưa nay luôn giấu kỹ tình cảm của mình, đừng nói là thích, Hứa Mục thậm chí còn không biết xu hướng tình cảm của anh, thi thoảng còn nhiệt tình giới thiệu người cho anh làm quen.
Nhưng anh vốn dĩ chẳng cần ý tốt đó.
Suốt quãng thời gian bên cạnh Hứa Mục, anh luôn cẩn thận từng chút một, chăm sóc cảm xúc của anh ta, tuyệt đối không vượt quá giới hạn, vậy mà khoảnh khắc này, anh đột nhiên muốn biết, nếu mình không phải là quân tử khiêm nhường như trong ấn tượng của Hứa Mục, anh ta sẽ phản ứng thế nào?
Thấy Lâm Sí đã tự nhiên cầm lấy bữa sáng trên bàn, bắt đầu gặm một chiếc bánh mì.
Lý Đình Ngôn bỗng nói: “Được thôi.”
Lâm Sí đang ngậm bánh mì, má phồng lên, còn chưa kịp phản ứng, miệng phát ra mấy tiếng ú ớ, ánh mắt thì như đang hỏi lại: Được cái gì cơ?
Dáng vẻ đó thậm chí còn có chút đáng yêu.
Cởi bỏ sự lão luyện và thành thạo trong tình trường thường ngày, giờ phút này trông cậu chẳng khác gì một sinh viên đại học bình thường.
Khóe môi Lý Đình Ngôn khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy ý vừa rồi của cậu không tệ, mời cậu cùng tôi đến dự lễ cưới nhé.”
“… Ưm?”
Lâm Sí tròn xoe mắt, bánh mì trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, giơ một ngón tay chỉ vào mình.
Anh chắc chứ?