Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 31: Dọn ra ngoài.




Cuối cùng Lý Đình Ngôn vẫn không ngủ lại ở chỗ Lâm Sí, nói là chỉ hôn thôi, nhưng đến cuối cùng, áo ngủ của Lâm Sí cũng đã bị cởi mất một nửa.

Lâm Sí vốn là người mẫu, thân hình gần như không chê vào đâu được, cơ ngực mỏng nhưng vừa vặn, vòng eo mảnh khảnh dẻo dai, nằm dưới tay người khác, làn da trơn mịn lại có độ đàn hồi, khiến người ta không thể không nảy sinh chút khát khao mơ hồ.

Huống chi bây giờ Lâm Sí còn bị hôn đến mức hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.

Cậu như một tuyệt sắc trời sinh, xuất hiện trên giường ai cũng đều là một sự cám dỗ khó cưỡng, giống như sứ giả do quỷ Satan phái xuống nhân gian, dễ dàng làm lay động lòng người.

Lý Đình Ngôn thầm hít một hơi thật sâu, chính bản thân anh cũng cảm thấy có chút bực bội.

Anh đâu còn là thiếu niên mới lớn nữa, vậy mà vẫn hành động hấp tấp như vậy, vừa mới nghiêm nghị lên mặt dạy dỗ Lâm Sí, cuối cùng chính anh cũng chẳng giữ được mình.

Anh mím môi, cúi xuống giúp Lâm Sí cài lại áo ngủ.

Anh để ý thấy mái tóc của Lâm Sí đã ướt đẫm mồ hôi, đôi môi bị anh cắn đến đỏ ửng.

Cảm xúc trong anh thu lại rất nhanh, nét mặt trở lại bình thản như cũ, gần như không thể đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ có chính anh mới hiểu rõ trong lòng mình giờ đang bức bối đến thế nào.

Cài xong chiếc cúc cuối cùng, Lý Đình Ngôn đứng dậy: “Được rồi, tôi về phòng đây, cậu cũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá.”

Anh nhẹ nhàng chạm vào trán Lâm Sí, khẽ trao một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lông mi Lâm Sí khẽ run lên.

Cậu không giữ Lý Đình Ngôn lại, chỉ im lặng nhìn anh rời khỏi phòng, đi qua hành lang, vào căn phòng không xa bên cạnh.

Cậu vẫn nằm trên giường, vì vừa rồi bị quấn lấy mà cả người lấm tấm mồ hôi, may là trong phòng có máy sưởi nên cũng không thấy lạnh.

Nhưng tim cậu thì khó mà bình tĩnh trở lại.

Lý Đình Ngôn đã không còn trong phòng, nhưng dường như khắp nơi vẫn phảng phất hơi thở của anh.

Hình ảnh anh hôn cậu lúc nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, gương mặt vốn luôn nhã nhặn, chừng mực như một quý ông nghiêm trang cao quý, vậy mà trên giường lại hóa thành một người hoàn toàn khác, lạnh lùng như bạo quân, tràn đầy khao khát chiếm hữu và khống chế.

Quá đối lập.

Lại càng khiến người ta mê đắm.

Lâm Sí nhắm mắt lại, trong lòng bỗng thấy bực bội.

Cậu ngồi dậy, lần mò ở đầu giường một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc lá cậu giấu kỹ trong khe hở.

Những ngày dưỡng bệnh ở nhà Lý Đình Ngôn, anh không cho cậu hút thuốc, còn bảo người giúp việc canh chừng khiến cậu phải giấu giếm, trốn đông trốn tây, vất vả lắm mới lén giấu được một hộp, nhưng vì Lý Đình Ngôn hay vào phòng, người giúp việc trong biệt thự lại quá đông nên cậu mãi không tìm được cơ hội để hút trộm.

Cậu rút ra một điếu thuốc, trong phòng có sẵn bật lửa, ngón tay nhẹ ấn xuống, “tách” một tiếng, tia lửa bùng lên, đốt cháy đầu điếu thuốc.

Lâm Sí hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra làn khói trắng.

Cậu nhìn căn phòng trống rỗng, đưa tay ấn nhẹ lên lồng ng.ực vừa mới bình tĩnh lại một chút.

Cậu lại nhớ đến những lời mà chiều nay Hoắc Vũ Ngưng đã nói với cậu cùng ánh mắt của cô.

Phải nói thật, Hoắc Vũ Ngưng đúng là nhạy bén đến mức đáng sợ, cứ như có chiếc mũi chó vậy.

Ngay lúc cậu vừa mới phát hiện bản thân nảy sinh chút cảm xúc khác lạ với Lý Đình Ngôn, cô đã nhanh chóng xuất hiện, vừa hỏi han bóng gió, vừa khuyên nhủ cậu đừng mang cái gọi là tình yêu chân thành ra để chơi đùa.

Lâm Sí đưa điếu thuốc lên môi hút thêm một hơi, làn khói mờ nhạt tản ra trước mắt, hàng mi cậu khẽ chớp.

Thật ra, cậu nhận ra mình có cảm tình với Lý Đình Ngôn cũng mới đây thôi.

Nếu phải nói chính xác thì có lẽ là từ khoảnh khắc Lý Đình Ngôn vượt ngàn dặm đến huyện Xương Ngọc, đứng trước cửa nhà cậu.

Khi cậu mở cánh cửa cũ kỹ kia ra, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cậu nhìn thấy gương mặt trắng trẻo như ngọc của anh, tim cậu lập tức đập mạnh một cái.

Cậu không hiểu tại sao anh lại đến.

Nhưng trong lòng thì vui không tả nổi.

Cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh Lý Đình Ngôn ở trong căn nhà xập xệ ấy, dùng ống nước rửa sạch sàn phòng tắm cho cậu, một người rõ ràng mười ngón tay không dính nước lã, vậy mà trước khi đi ngủ vẫn xắn tay áo giúp cậu dọn giường.

Cậu ngồi bên cạnh uống sữa nóng, ngậm ống hút, nhìn anh bận rộn vì mình mà trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc mềm mại mà cậu chưa từng biết đến.

Đã có một khoảnh khắc cậu nghĩ rằng, nếu thời gian cứ mãi dừng lại như vậy cũng không tệ.

Lâm Sí chớp mắt, chìm đắm trong ký ức mới gần đây, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

Khi cậu nhận ra bản thân có ý định muốn tiến xa hơn với Lý Đình Ngôn, cậu thật sự hoảng sợ, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại chẳng dám nghĩ kỹ.

Cậu chưa từng yêu ai.

Thậm chí chưa từng rung động thật lòng.

Về mặt tình cảm, cậu luôn tỏ ra như một người từng trải, ăn nói trôi chảy, nhưng thật ra chỉ là một kẻ mới vào đời, vừa nông cạn vừa mù mờ.

Thế nhưng gần đây, cậu không thể tiếp tục trốn tránh nữa.

Những ngày sống trong nhà Lý Đình Ngôn, mỗi ngày cậu đều mong được gặp anh.

Từ căn phòng của mình, cậu có thể nhìn ra con đường dẫn vào khu vườn, cậu ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ đọc sách, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy xe của anh từ cổng chạy vào, khoảnh khắc đó tim cậu vui vẻ lạ thường.

Lý Đình Ngôn đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt hai người chạm nhau, cậu sẽ bất giác nở nụ cười.

Một tàn thuốc run rẩy treo trên điếu thuốc, suýt nữa thì rơi xuống, may mà Lâm Sí nhanh tay dùng gạt tàn hứng lấy.

Cậu ngậm điếu thuốc cháy dở, sắc mặt âm trầm biến đổi liên tục.

Nếu trước đây cậu còn có thể lẩn tránh, thì khoảnh khắc bị anh đè xuống hôn khi nãy, cậu đã không thể lừa mình dối người thêm nữa.

Không cần da thịt quấn lấy, không cần đêm xuân mập mờ.

Cậu đã không còn chỉ thích thân thể hay gương mặt của Lý Đình Ngôn nữa.

Chỉ một nụ hôn thôi đã đủ khiến cậu đầu hàng.

“Gì vậy trời… đúng là nực cười.”

Lâm Sí khẽ lẩm bẩm.

Một người từng đi qua vô số cuộc chơi, không dính một chút tình như cậu đã gặp không biết bao nhiêu người đẹp, đầy rẫy yêu tinh giới thời trang, từ nhiếp ảnh gia, đạo diễn từng hợp tác cho đến những người có địa vị từng nhiều lần đưa cành ô liu về phía cậu, cậu đều lạnh lùng từ chối, chẳng hề động lòng.

Vậy mà lại là Lý Đình Ngôn.

Cái tính phóng đãng chơi bời của cậu hoàn toàn mất tác dụng.

Nói ra đúng là buồn cười.

Cậu là biểu tượng của sự tùy hứng và kiêu ngạo, là kẻ lãng tử chốn hoa nguyệt, chỉ có cậu khiến người khác tổn thương, chứ chưa từng phải vì ai mà do dự toan tính.

Như vậy không giống cậu.

Cũng không thể là cậu.

“Ngày mai dọn ra ngoài thôi.”

Lâm Sí lẩm bẩm, cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, điếu thuốc trong tay lại cháy thêm một đoạn dài, đầu thuốc sáng rồi tối, trông như sắp rơi.

Cậu nghĩ, không thể kéo dài thêm nữa, trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát, cậu phải giữ khoảng cách với Lý Đình Ngôn.

Bây giờ cậu chỉ mới rung động đôi chút, chưa thể gọi là yêu, chỉ cần tách ra sớm, cậu sẽ nhanh chóng quên thôi.

Cậu và Lý Đình Ngôn vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, trời xui đất khiến khiến họ đồng hành cùng nhau một đoạn đường, như vậy đã là đủ rồi.

Ngay khoảnh khắc Lâm Sí hạ quyết tâm, đoạn tàn thuốc cháy quá dài rốt cuộc cũng rơi xuống, trùng hợp làm sao lại rơi đúng lên tấm chăn lông phía trên, đốt một lỗ nhỏ trên đóa hồng thêu tay.

Mà ở chính giữa bông hồng ấy là một chữ “L” viết theo kiểu hoa mỹ.

Một lúc lâu sau, Lâm Sí mới nhận ra: “Mịe…”

Cậu luống cuống vỗ vỗ lên đó, nhưng không ích gì, một vết cháy đen thui đã in hằn lên vải.

Chính giữa đóa hồng bị thiêu đen mất rồi.

“Chết mất thôi, mai đã định dọn đi rồi mà còn gây ra chuyện gì không đâu…” Lâm Sí thở dài, “Đúng là xui đến mức uống nước lạnh cũng mắc nghẹn.”

.

Không ngoài dự đoán, hôm sau, chuyện cậu lén hút thuốc đã bị phát hiện.

Không còn cách nào khác, tấm chăn đó lại chẳng thể vứt đi, cứ thế nằm chình ình trong phòng ngủ, lúc người giúp việc dọn dẹp nhìn một cái là thấy ngay, nhớ tới lời dặn của Lý Đình Ngôn rằng không cho Lâm Sí hút thuốc, cô do dự hai giây rồi quyết định âm thầm báo lại cho anh.

Bên bàn ăn sáng, Lý Đình Ngôn thong thả uống canh, sắc mặt không nhìn ra được điều gì, sau khi đặt thìa xuống, anh nhẹ nhàng trách móc: “Cậu lớn từng này rồi, đang bệnh mà vẫn không biết kiềm chế một chút, mấy ngày không hút thì có ảnh hưởng gì sao?”

Lâm Sí cúi đầu ăn sáng.

Hôm nay bếp nhà họ Lý làm bánh crêpe caramel kem sữa, một món mà cậu khá thích, bất chấp nguy cơ tăng cân, cậu vẫn ăn một phần nhỏ.

Cậu cứ im lặng chịu bị mắng như vậy, trông lại khá lạ thường.

Lý Đình Ngôn thấy thế bèn dừng lại, dịu giọng hỏi: “Sao thế, tôi nói vậy khiến cậu không vui à?”

“Không phải.”

Lâm Sí lau khóe miệng, một phần bánh crêpe đã nằm gọn trong bụng, độ ngọt của lớp kem khiến tâm trạng cậu dịu đi không ít.

Cậu bình tĩnh nhìn Lý Đình Ngôn: “Anh nói đúng mà, tôi đúng là người không có khả năng tự kiềm chế, nhưng giờ tôi khỏi bệnh rồi, không sao đâu, thật sự tôi thấy khỏe lắm rồi.”

Nói cũng không sai.

Hôm nay Lâm Sí ngồi ở bàn ăn sáng trông tinh thần phơi phới, môi hồng răng trắng, sắc mặt còn rạng rỡ hơn cả vài ngày trước.

Lý Đình Ngôn mỉm cười: “Ừ, bác sĩ cũng nói với tôi là cậu hồi phục rất tốt.”

Anh còn định nói thêm gì đó thì nghe thấy Lâm Sí lên tiếng.

“Cũng nhờ mấy ngày qua anh chăm sóc tôi, thật sự cảm ơn anh. Giờ tôi đã khỏe lại, cũng nên dọn ra ngoài rồi, ở nhà anh mãi cũng không tiện.”

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Anh Lý à, không giữ được vợ là sẽ bị chúng tôi cười chê đó nha (chỉ trỏ.jpg)