Thái Lan.
Lâm Sí mở cửa sổ ra, mùi hương cỏ cây ẩm ướt ùa vào trong phổi, khiến cậu bất giác thở dài một tiếng từ tận đáy lòng.
Tháng Bảy ở Chiang Mai rất nóng, nhưng giờ mới sáu giờ sáng, vừa qua một cơn mưa, không khí vẫn còn mát mẻ ẩm ướt.
Lâm Sí bước xuống cầu thang gỗ, đến sảnh gọi một ly cà phê.
Khi cậu ngồi dưới hành lang uống cà phê, Cố Dĩ Viên cũng thức dậy, bước vào sảnh lớn, chẳng khách sáo ngồi xuống bên cạnh cậu, còn tiện tay lấy một quả chuối từ đĩa của cậu.
Lâm Sí: “…”
Cậu thật sự muốn Hoắc Vũ Ngưng nhìn xem vị đạo diễn lạnh lùng, thông minh, có phong cách trong lòng cô bình thường cư xử thế nào.
Cố Dĩ Viên vừa ăn quả chuối cướp được vừa hỏi Lâm Sí, “Hôm nay cậu dậy sớm thế, tôi nhớ chiều nay mới có cảnh của cậu mà.”
“Ừ, không hiểu sao ngủ không được, sáng nay định ra ngoài đi dạo.”
Lâm Sí nhấp ngụm cà phê, ngồi trong vườn, chẳng hiểu sao tâm trạng rất tốt.
Đây là ngày thứ mười bảy cậu tham gia quay bộ phim mới của Cố Dĩ Viên.
Địa điểm quay đầu tiên là Thái Lan.
Khách sạn này đã được Cố Dĩ Viên bao trọn làm chỗ ở cho cả đoàn phim, mọi người hòa hợp hơn nửa tháng, tuy Cố Dĩ Viên trên trường quay tính tình không tốt, độc mồm như cha dượng Bạch Tuyết, nhưng bình thường thì ổn, trong đoàn cũng không có ai kỳ quặc nên Lâm Sí thấy khá vui vẻ.
Dĩ nhiên, nếu Cố Dĩ Viên bớt mắng cậu vài câu thì càng tốt hơn.
Cà phê của Cố Dĩ Viên cũng được mang ra, anh ta uống một hơi nửa ly, như trâu nhai mẫu đơn.
“Cậu định đi đâu?” Anh ta hỏi, “Cần sắp xếp người đưa đi không?”
“Không cần.” Lâm Sí lắc đầu, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, “Tôi chỉ định đi dạo lung tung, ghé chợ một lát thôi.”
Cố Dĩ Viên gật đầu, cũng không quản nhiều, lát nữa anh ta còn phải đến trường quay.
“Nhớ chiều quay phim đừng đến muộn,” Anh ta dặn một câu.
Lâm Sí ra dấu OK rồi xách ly cà phê ra ngoài.
Đúng là cậu không có mục đích gì, chỉ xem mình như du khách đi dạo, mặc áo cotton trắng rộng rãi, đi dép lê, đeo kính râm.
Cậu đứng bên đường dùng tiếng Anh cò kè mặc cả, mua được một tấm bưu thiếp đặc biệt làm từ cỏ cây, vài lọ tinh dầu thơm và một túi trái cây.
Nhưng khi cậu đứng dậy định rời đi, túi trái cây vô tình quẹt vào sạp bên cạnh làm rơi một loạt đồ thủy tinh trên sạp.
Xoảng, vài chai nước hoa thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Lâm Sí sững người.
Chủ sạp bên cạnh là một ông lão lớn tuổi, thấy cảnh này lập tức túm lấy cậu, líu lo nói tiếng Thái mà cậu không hiểu, còn trừng mắt nhìn.
Lâm Sí biết mình sai, ra hiệu bằng tay, cố gắng dùng tiền để giải quyết, nhưng hôm nay cậu chẳng mang theo nhiều tiền mặt.
Cậu muốn dùng Alipay, nhưng khi giao tiếp bằng tiếng Anh thì ông lão hoàn toàn không hiểu.
Người bán ở sạp cậu vừa mua đồ tốt bụng phiên dịch hộ, nhưng đáng tiếc, những sạp nhỏ này chỉ nhận tiền mặt.
Chết tiệt.
Lâm Sí đứng dưới ánh nắng gay gắt, bị phơi đến chóng mặt, cậu nhìn quanh, muốn tìm một người đồng hương để đổi ít tiền.
Nhưng chưa kịp tìm được ai, một bóng người cao lớn đã tiến đến bên cạnh.
Lâm Sí nghe thấy một giọng nói rất quen đang nói thứ tiếng Thái xa lạ.
Ngón tay cậu đang xách túi trái cây bỗng giật nhẹ.
Lâm Sí quay đầu, thấy một người mặc áo xanh lam phai màu, lấy vài tờ baht Thái đặt lên sạp, nói vài câu với ông lão. Ông lão nhận tiền, trông rất hài lòng, khoát tay ra hiệu có thể đi, thậm chí còn tặng thêm một chú chim nhỏ bằng thủy tinh.
Người đó mỉm cười, nói cảm ơn rồi mới ngẩng lên nhìn Lâm Sí.
Hơi thở Lâm Sí thoáng ngừng lại.
Du khách xung quanh tấp nập.
Ngôn ngữ từ khắp thế giới như hòa lẫn tại đây, khu chợ đông đúc đến ngột ngạt, mùi nước ép trái cây ngọt ngào quyện cùng hương hoa, ánh nắng rơi trên mặt đất và trên người, nóng bỏng.
Mọi thứ xung quanh như dốc hết sức truyền tải thông điệp mùa hè.
Khi nhìn người đối diện, cậu cũng cảm thấy choáng váng.
Mãi đến khi Lý Đình Ngôn bước đến trước mặt cậu, dừng lại, cậu mới như tìm lại được giọng nói của mình.
“Sao anh lại ở đây?” Cậu khẽ hỏi.
Cậu ngẩng đầu, ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt Lý Đình Ngôn, làm rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh.
Cảm giác choáng váng vẫn đọng lại trên người Lâm Sí, khiến cậu hơi hoảng hốt.
Đã tròn năm tháng kể từ đêm ở Helsinki, đã tròn năm tháng họ chưa gặp lại nhau.
Trông Lý Đình Ngôn chẳng khác gì ngày đó, chỉ có bối cảnh từ băng tuyết mênh mông chuyển thành mùa hè nóng bỏng.
Anh vẫn thần xuất quỷ nhập như thế.
Theo cách mà Lâm Sí không thể nào ngờ tới, xuất hiện trong cuộc đời cậu.
.
Thực ra nãy giờ Lý Đình Ngôn đã luôn đi theo sau Lâm Sí.
Tối qua anh đến Chiang Mai, muốn tìm cậu nhưng lại không biết lấy cớ gì.
Hôm nay thấy Lâm Sí rời khách sạn, anh cũng bám theo như một cái bóng, không xa không gần.
Cũng như một du khách muốn bắt chuyện, nhưng lại chẳng nghĩ ra nổi câu chào hỏi nào tinh tế.
Mãi đến khi Lâm Sí gặp rắc rối, anh mới xuất hiện, nhưng lại cảm thấy sự xuất hiện của mình quá đường đột.
Mà giờ đây đối diện với Lâm Sí, nhìn vào đôi mắt cậu, anh chẳng còn thời gian nghĩ ngợi nhiều, chỉ riêng việc bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, anh đã cảm thấy mình như bốc cháy dưới ánh mặt trời.
“Tôi nói là tình cờ đi ngang qua, em có tin không?” Anh bất đắc dĩ cười.
“Không tin.”
Lâm Sí đáp nhanh.
Lý Đình Ngôn cũng bật cười, lần này nụ cười của anh không còn căng thẳng như đêm ở Helsinki, không còn như một con thú bị vây khốn mà phát ra từ tận đáy lòng.
Lúc nãy đi dạo chợ, một cô gái bán đồ ngọt đã tặng anh vài bông hoa nhài xâu lại với nhau, anh thấy có người cài hoa lên tóc.
Thế là anh học theo, nhẹ nhàng cài bông hoa bên nút áo thứ hai của Lâm Sí như một chiếc trâm cài ngực xinh xắn.
Hương nhài thanh khiết vương trên tay anh, cũng vương trên người Lâm Sí.
Anh khẽ nói, “Vì muốn gặp em nên tôi đã đến.”
Chẳng có lý do đường hoàng nào.
Anh cũng chẳng muốn giả vờ che giấu.
Anh muốn gặp Lâm Sí, cuối cùng anh cũng có thể gặp cậu, cho nên anh đã đến đây.
.
Chợ quá đông, họ không nán lại lâu.
Lâm Sí được Lý Đình Ngôn đưa về khách sạn, chiều nay cậu còn phải quay phim, công việc không thể trì hoãn, nên dù có ngàn lời muốn nói nhưng giờ không phải lúc thích hợp để trò chuyện.
Lý Đình Ngôn không ngăn cậu xuống xe, chỉ nắm lấy cổ tay cậu.
“Tối nay tôi đến đón em đi ăn được không?”
Lý Đình Ngôn khẽ hỏi.
Anh chăm chú nhìn Lâm Sí, ánh mắt nóng bỏng khiến cậu như bị thiêu đốt.
Lâm Sí không kìm được mà rụt người lại, giờ đầu óc cậu rối như tơ vò, như có cả ngàn cái loa đang thổi loạn trong tâm trí.
Khiến cậu hơi e ngại Lý Đình Ngôn.
Nhưng cụ thể e ngại điều gì, chính cậu cũng không rõ.
Cuối cùng, cậu vẫn gật đầu bừa, cất giọng khô khốc, “Được.”
Cậu cố gắng nhặt nhạnh chút tỉnh táo từ đống hỗn loạn, “Hôm nay chắc khoảng hơn chín giờ tôi xong việc, nếu không có gì bất ngờ, nếu anh có thể đợi tôi…”
“Tôi có thể.”
Cậu chưa nói xong, Lý Đình Ngôn đã ngắt lời.
Lý Đình Ngôn quả quyết, “Tôi sẽ luôn đợi em.”
Lâm Sí chỉ cảm thấy tai mình cũng nóng bừng.
Cậu mím môi, không nói gì thêm, giằng cổ tay khỏi Lý Đình Ngôn rồi quay người xuống xe.
.
Vì chuyện này mà cả buổi chiều quay phim Lâm Sí cứ lơ lửng như người trên không.
Nhưng Cố Dĩ Viên lại muốn cậu ở trạng thái này, mơ màng không giống người thường, mặc áo dài trắng tuyết, đứng giữa đám thực vật xanh mướt, bị nhốt trong một hoa viên sâu thẳm, khiến nữ chính đi ngang qua cửa thoáng nhìn vào, chỉ một cái liếc mắt đã không thể nào quên.
Đến khi xong việc, quả nhiên đã chín giờ tối, Cố Dĩ Viên còn khen cậu, vô cùng hài lòng, “Hôm nay trạng thái tốt đấy, nếu ngày nào cậu cũng thế này thì tôi tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.”
Lâm Sí đang bận tâm chuyện khác, chẳng có tâm trạng nghe anh ta nói.
Cậu cười cho có, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cậu đã dặn trợ lý trước, bảo trợ lý cứ về nghỉ, cậu tự về được.
Trợ lý không nghĩ ngợi nhiều, vui vẻ đồng ý.
Chín rưỡi tối, Lâm Sí lén lút đứng trong con hẻm bên cạnh một cửa hàng 711, do dự một lúc rồi gửi định vị.
Chỉ lát sau, một chiếc xe đen dừng trước mặt cậu, cửa sổ hạ xuống một nửa, Lý Đình Ngôn ngồi ở ghế lái, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
.
Xét đến việc Lâm Sí giờ đã có chút danh tiếng, dù ở Thái Lan cũng phải cẩn thận xung quanh.
Lý Đình Ngôn đã bao trọn nhà hàng.
Đây là một biệt thự nhỏ tông xanh lam và trắng, bước lên cầu thang có tiếng sàn gỗ kêu cót két, thực đơn toàn đặc sản địa phương.
Lâm Sí giả vờ xem thực đơn sặc sỡ, thật ra đầu óc vẫn rối bời.
Cậu nghi ngờ hôm nay nóng quá khiến cậu say nắng mất rồi.
Cậu lật hết trang này đến trang khác, chẳng đọc nổi một chữ.
“Anh đến Thái Lan từ khi nào?”
Ngón tay cậu lướt qua mép thực đơn, vô thức gập lại một góc.
“Tối qua.”
Lý Đình Ngôn chẳng thèm nhìn thực đơn, anh chỉ nhìn Lâm Sí, nhìn đến mức cậu cảm thấy cổ nặng như đeo ngàn cân, không ngẩng lên nổi.
Anh nói, “Lúc vừa đáp xuống tôi đã muốn tìm em, nhưng lại sợ làm em giật mình nên đành ở khách sạn trước. Thực ra hôm nay tôi đã đợi ngoài khách sạn của em từ sớm, hy vọng may mắn gặp được em đi ra ngoài, quả nhiên ông trời không phụ tôi.”
Lâm Sí hoảng hốt.
Cuối cùng cậu ngẩng lên nhìn Lý Đình Ngôn, vi diệu hỏi, “Sao anh biết tôi ở đâu?”
Lý Đình Ngôn chẳng ngượng ngùng chút nào.
“Tôi đương nhiên có cách của tôi,” Anh dịu dàng, nói đầy lý lẽ, “Nửa năm nay em đi đâu quay phim, tôi đều biết.” Anh nghĩ ngợi rồi chậm rãi bổ sung, “Kể cả em tham gia vũ hội của ai.”
Và hẹn hò với ai trên ban công.
Nhưng câu cuối anh nuốt vào cổ họng không nói ra, anh biết Lâm Sí và cậu nhóc mắt xanh người Pháp kia chẳng có gì.
Anh không cần phải cố tình nhắc đến.
Huống chi, họ chưa từng có bất kỳ lời hứa hẹn chính thức nào, Lâm Sí không có nghĩa vụ phải giữ mình vì anh.
Nếu Lâm Sí muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ anh, tìm người khác tốt hơn.
Nhưng biết là một chuyện.
Ghen tuông lại chẳng dễ dàng dập tắt.
Ngón tay Lý Đình Ngôn vuốt ve hoa văn trên ly thủy tinh, hàng mi khẽ cụp, che giấu cảm xúc trong mắt.
Lâm Sí đã nhận ra điều gì đó từ câu trả lời của anh.
Thảo nào, cậu nghĩ, thảo nào Lý Đình Ngôn luôn có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Lần ở Helsinki là thế.
Lần này ở Chiang Mai cũng vậy.
Phải thế nào Lý Đình Ngôn mới nắm rõ hành tung của cậu như vậy?
“Anh…”
Cậu tức đến mức muốn lấy thực đơn đập vào đầu Lý Đình Ngôn, nhưng đối diện ánh mắt thẳng thắn, thậm chí có phần cố chấp của anh, cậu lại thấy hụt hơi.
“Anh b.iến th.ái thật.”
Cậu hờ hững mắng một câu.
Cuối cùng Lâm Sí gọi vài món hay ăn ở Thái, lúc gập thực đơn, cậu lại gọi nhân viên thêm hai ly đồ uống đặc trưng ở đây.
Khi ly nước có chiếc ô nhỏ xinh được mang lên, cậu đẩy ly không cồn cho Lý Đình Ngôn.
Cậu nâng ly, khẽ chạm với ly của Lý Đình Ngôn.
Thực ra từ khoảnh khắc gặp lại Lý Đình Ngôn, cậu đã có vô vàn điều muốn nói.
Nhưng khi thật sự ngồi đối diện, ngàn lời muốn nói lại chẳng thốt nên lời.
Cậu chỉ có thể nói, “Dù anh xuất hiện ở đây vì lý do gì, ở xứ lạ quê người, gặp lại người quen luôn là chuyện vui.”
Cậu cất lời, “Ly này xem như chúc mừng chúng ta gặp lại.”