Chỗ tụ tập nằm ở một tầng lầu cao c*̉a khách sạn, xuyên qua khung kính sát sàn lớn là cảnh đêm c*̉a Địa Trung Hải hiện ra rõ rệt.
Nghệ sĩ có nhiều kinh nghiệm biểu diễn uyển chuyển đung đưa theo gió, khi nhân viên phục vụ rượu mang lên chai rượu Latour có niên đại tốt nhất, thì nhạc R&B đã được đổi thành nhạc Jazz.
Chai rượu vang năm 94 giống như lời người phục vụ nói vậy, lúc mở chai ra thì mùi hương phả vào mặt, rót một phần ba ly, nhẹ nhàng xoay tròn chiếc ly cho rượu sóng sánh, sau mấy vòng thì hương thơm phân tán ra.
Nhân viên phục vụ rượu vang nâng ly rượu lên đưa cho Liên Gia Chú.
Liên Gia Chú nhận lấy ly rượu, bàn tay c*̉a Lâm Phúc Trăn chống cằm nhìn anh, cả một đám người tán tỉnh ve vãn liếc mắt đưa tình, vui đùa được cất vào trong chiếc ly pha lê màu caramel và tiếng nhạc Jazz bổ trợ lẫn nhau.
"Thực sự có liên qua tới mình?" Đảo rượu được một nửa thì ngừng lại.
Ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, ít nhất thì bây giờ Phương Lục Kiều và Liên Gia Chú là hai người đang đi trên quỹ đạo c*̉a riêng mình.
Nhưng... Nếu như... Nếu như nói tiếng tăm c*̉a nhà Andrew không làm cho Phương Lục Kiều động lòng vậy thì... nói không chừng thì chuyện đã có liên quan tới Liên Gia Chú rồi.
Có hơi điên rồ, không phải sao?
Trong đầu đang sôi sục ý nghĩ có hơi điên rồ bị thì bị một cái bóng chặn lại ánh đèn chiếu chếch xuống mặt cô, lông mi rung rinh, khẽ ngước lên.
Mặt c*̉a Liên Gia Chú che hết ánh đèn.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt c*̉a anh rơi trên môi cô.
Nở nụ cười khúc khích, uống một ngụm rượu vang, không thèm để ý tới nhân viên phục vụ rượu bên cạnh, không thèm để ý tới nghệ sĩ đang vờ như đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc, không thèm để ý tới vẻ mặt c*̉a nhóm nhân viên phục vụ mặc trên người từng bộ đồng phục tinh tế.
Áp miệng lên, trong nháy mắt, khoang miệng đầy hương thơm, tách hàm răng ra.
Năm 1994 được nói là một trong những năm có mặt phẳng xích đạo mặt trời gần với Bắc Bán Cầu nhất, năm 1994 miền Nam nước Pháp ít mưa, thời gian ánh mặt trời dài, năm ấy tình hình sinh trưởng c*̉a cây nho khiến cho các thương nhân rượu vang cười tới không ngậm được miệng lại.
Mùa thu hoạch nho, hầm rượu Bordeaux c*̉a từng nhà ở ngôi làng tên gọi là Poe Jacques tràn ngập mùi hương, giọt sương đêm đọng trên đầu ngọn cỏ, thiếu nữ tới tuổi cập kê lén đẩy cánh cửa hầm rượu c*̉a nhà mình, tiếp nhận cái muôi rượu mới.
Khi Mùi hương rượu năm 1994 vượt qua đường hầm thời gian lan tỏa tới đầu lưỡi c*̉a cô.
Nhắm mắt lại cảm nhận, nếu như những người kia cười sau lưng họ, thì c*̀ng lắm chỉ cần nói cho họ biết đây là cách thức phẩm rượu đặc biệt c*̉a Tiểu Pháp và Tiểu Họa Mi.
Mãi cho tới giọt cuối c*̀ng tan vào trong đầu lưỡi, đôi môi sít sao quấn quýt mới lưu luyến rời đi.
Tiếng huýt gió vang lên, vừa vang vừa rõ.
Chưa đợi Lâm Phức Trăn mở miệng.
"Mọi người có muốn thử chút không, đây là cách phẩm rượu mới nhất c*̉a tôi và Lâm Phức Trăn mới nghiên cứu ra". Liên Gia Chú nói như thế.
hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Lúc buổi tụ tập gần kết thúc, Lâm Phức Trăn nhận được điện thoại c*̉a Liên Thánh Diệu, di động c*̉a cô đặt ở trên bàn, cô đang ngồi ở bên phải c*̉a Liên Gia Chú, điện thoại báo người gọi tới không rơi vào trong mắt c*̉a anh c*̃ng khó.
Nhìn Liên Gia Chú một cái, Lâm Phức Trăn cầm điện thoại rời khỏi chỗ ngồi.
Mở cửa ban công ra, dựa lưng lên tường nhận điện thoại.
"Hy vọng anh không quấy rầy em". Ngữ khí c*̉a Liên Thánh Diệu có vẻ áy náy.
Có lẽ do đêm khuya, thời gian nói chuyện c*̉a Liên Thánh Diệu có vẻ nhiều hơn bình thường, cứ lải nhải nói tràng giang đại hải.
Bắt đầu là biểu đạt sự xin lỗi vì ngày đó anh ta không đưa cô về nhà, nói qua nói lại lại nói tới Liên Thánh Kiệt, anh ta hình dung về cuộc sống hiện tại c*̉a anh trai mình là "Từ trên thiên đường bỗng cái rớt xuống dưới đất". Ban ngày ở nhà ăn rồi lại ngủ, buổi tối thì đi quán bar, sau khi thẻ bị đóng băng thì ngay cả quán bar c*̃ng không tới được. Trong suốt quá trình, anh ta nhắc tới nhân viên phục vụ Casino tên là Janina kia, từ sau khi sự kiện phát sinh, nhân viên phục vụ này giống như bị bốc hơi khỏi thế gian.
"Người đặt bẫy anh c*̉a anh vừa nhìn qua liền biết là đã được chuẩn bị từ trước. Janina có chứng sợ không gian hẹp, anh c*̉a anh vừa hay c*̃ng có chứng sợ không gian hẹp, hai người mắc chứng sợ không gian hẹp còn sợ không có đề tài nói chuyện, không bị lừa..." Nói tới đây Liên Thánh Diệu ý thức được mình đã lỡ miệng đã vội vàng dừng lại.
Tiếp sau đó anh ta lại nói tới ba mình, người đứng thứ hai c*̉a Tập Đoàn Liên Thị đã bởi vì chuyện c*̉a con trai c*̉a mình mà đã bị giáng liền xuống ba cấp.
Tin tức này c*̃ng chứng thực một phần lời đồn lúc trước người đứng thứ hai c*̉a Tập Đoàn Liên Thị đã từng khiến cho nữ phục vụ c*̉a sòng bạc Monte Carlo chết trên bàn mổ.
Chắc chắn là đôi cha con ấy đã chọc giận Liên Chiêu Thành rồi.
Sau khi nói dông dài một hồi Liên Thánh Diệu đã hỏi tới Liên Gia Chú: Mấy ngày nay em ở c*̀ng với Gia Chú sao, tới xem tình trạng c*̉a Gia Chú thế nào à.
"Cậu ấy nhìn chẳng có tinh thần gì cả, hiện tại em và cậu ấy đang tham gia buổi tụ họp, có muốn cậu ấy nghe điện thoại không?"
"Không, Không.... không cần". Sau khi dùng lại một chốc, "Quan hệ c*̉a Gia Chú với anh c*̉a anh là tốt nhất, anh sợ chuyện lần này làm ảnh hưởng tới việc học c*̉a cậu ấy, thay anh chuyển lời, bảo cậu ấy đừng lo lắng, anh c*̉a anh chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì đâu".
"Được". Cô gật đầu.
"Vậy... vậy anh c*́p điện thoại đây".
"Được".
"Ngủ ngon".
"Ngủ ngon".
Lúc sắp c*́p điện thoại Liên Thánh Diệu lại lần nữa gọi cô lại: "Lâm Phức Trăn, lời anh nói ngày ấy không phải là nói chơi, em là cô gái đầu tiên khiến anh cam tâm tình nguyện hao tốn tâm tư".
"Cảm ơn".
"Lâm Phức Trăn".
"Vâng".
"Hy vọng em cân nhắc tới lời anh nói ngày đó".
Cô dừng lại một chút rồi đáp lại một câu "Em biết rồi", rồi c*́p điện thoại.
Kết thúc trò chuyện với Liên Thánh Diệu, Lâm Phức Trăn đứng tựa lên trên lan can c*̉a ban công, mãi cho tới khi phía sau vang lên tiếng bước chân, chỉnh trang lại mái tóc bị gió đêm thổi rối tung, cô quay đầu lại.
Cô c*̣p mắt xuống tiếp nhận túi xách trong tay Liên Gia Chú.
Lúc rời khỏi khách sạn Paris đã là 11 giờ, sáng ngày mai cô và Liên Gia Chú không có tiết, bình thường họ sẽ quay về nhà c*̉a Liên Gia Chú ở EZE.
Chiếc xe chạy xuống núi, qua mấy đoạn đường dốc là tới nhánh đường ấy, hướng trái phía trước là EZE, hướng phải là căn hộ c*̉a cô.
Ở ngay lối rẽ ngã ba Lâm Phức Trăn đã gọi một tiếng: Gia Chú.
Từ sau khi lên xe Liên Gia Chú vẫn không nói lời nào.
Thả tốc độ xe chậm lại, mắt Liên Gia Chú vẫn nhìn thẳng về phía trước.
"Mình... " Lâm Phức Trăn nhỏ giọng nói, "Tối nay... tối nay mình muốn ở nhà c*̉a mình".
Chiếc xe không rẽ hướng trái c*̃ng chẳng rẽ hướng phải, mà tìm một chỗ rồi dừng lại.
Đặt tay lên trên tay lái, Liên Gia Chú xoay mặt qua nhìn cô, ngữ khí có vẻ mang theo chút giễu cợt: "Đừng nói với mình là cậu bỗng nhiên ý thức được là mình vốn là một cô nàng yêu thích lao động, cuộc sống nấu cơm, giặt giũ là một loại cực kỳ tốt đẹp".
Tiểu Pháp có hứng thú miệng liền không bỏ qua cho ai.
"Không phải vậy, Liên Gia Chú..."
"Chẳng lẽ là do cuộc điện thoại c*̉a Liên Thánh Diệu". Liên Gia Chú nhanh chóng cắt ngang lời cô, "Những lời đường mật c*̉a ông anh họ mồn mép dẻo quẹo c*̉a mình làm cho cậu rất hưởng thụ, hưởng thụ tới mức khiến cậu cảm thấy vừa c*̀ng anh họ liếc mắt đưa tình vừa ở trong nhà em họ anh ấy là một chuyện liên quan tới luân lý?"
"Liên Gia Chú!" Cô cất cao giọng, thở phì phò "Lúc trước không phải cậu vẫn đuổi mình đi sao? Bây giờ mình tự giác không ở lại nhà cậu nữa không phải là cậu nên rất vui sao?"
Tối nay Liên Gia Chú lái xe mui trần, vị trí dừng xe thẳng với một con hẻm nhỏ nối liền với Địa Trung Hải.
Cô ở ngược gió, cơn gió từ Địa Trung Hải thổi ngược vào làm cho tóc c*̉a cô bay toán loạn che kín gương mặt, vừa mới vén sang bên này thì gió lại thổi bay bên tóc khác c*̉a cô, chuyện này khiến cho Lâm Phức Trăn vô c*̀ng bực bội.
"Nhưng tối nay mình không đuổi cậu đi". Liên Gia Chú vén sợi tóc lòa xòa trước trán cô, "Mình không đuổi cậu đi thì cậu không được đi, hơn nữa mình đã lần nào thực sự đuổi cậu đi chưa".
Nghĩ kỹ lại thì hình như Liên Gia Chú chưa thực sự đuổi cô đi, thỉnh thoảng chỉ trêu chọc cô một năm bốn mùa ở nhà anh hết ăn lại uống có thể tiết kiệm được một phần chi phí tiền cơm.
Kể c*̃ng lạ, tóc c*̉a cô vào tay c*̉a Liên Gia Chú lại trở nên vô c*̀ng nghe lời, cuối c*̀ng mấy sợi tóc chắn ở trước mặt cô qua tay c*̉a anh lại ngoan ngoãn nằm ở sau tai c*̉a cô, khuôn mặt không còn bị cản trở nữa, ngón tay thon dài khẽ vỗ lên hai má c*̉a cô.
Giọng điệu giống như thở dài, anh nói: "Lân Phức Trăn, cậu vẫn đúng là cô nàng không tim không phổi, Tiểu Họa Mi thích ăn hai thứ, cá viên phải là c*̉a Ôn Châu, mỳ hoành thánh phải là c*̉a Quảng Đông, cậu cho rằng đầu bếp Ôn Châu và đầu bếp Quảng Đông ở trong nhà mình chỉ là do trùng hợp thôi sao?"
Lông mi cô khẽ rung rinh, từ từ c*̣p xuống.
"Gia... Gia Chú..." Gọng nói có chút run run, "Mình nhận được điện thoại c*̉a dì Daisy, cậu c*̃ng biết cuộc viếng thăm nước Pháp vào tháng 7 c*̉a mẹ mình đấy, ở đây rất nhiều người đều biết cuộc sống tại Pháp c*̉a con gái c*̉a Đại Sứ Trung Quốc viếng thăm Nước Pháp, ngoại trừ cái tên Lâm Phức Trăn này ra thì cô ấy còn có một cái tên khác nữa, ngoài cái tên còn nổi bật hơn cả cái tên thật c*̉a cô ấy. Gia... Gia Chú, dì Daisy đã nói, mình cứ ở trong nhà cậu thì không hay, Gia Chú, bây giờ chúng ta đã 20 tuổi rồi, mình không thể nói với những người đó là mình vẫn ở trong c*̉a cậu là c*̀ng làm bài tập với cậu, c*̀ng thảo luận bài vở".
Ý cười nhàn nhạt lan vào tận trong mắt c*̉a anh, ánh mắt sáng ngời.
"Tiểu Mọt sách". Giọng nói khẽ như cánh bướm bay lượn chiều xuân, "Bây giờ vẫn đúng là Tiểu Mọt Sách".
Anh nhíu mày nhăn mũi.
"Cậu nói rất đúng, quả thực là lúc chúng ta ở c*̀ng nhau không phải là c*̀ng làm bài tập, c*̀ng thảo luận bài vở".
Gò má cô thoáng cái đỏ ửng.
Chiếc xe lái về hướng phải, anh không lên tiếng cô c*̃ng không nói gì, mãi cho tới khi nhìn thấy biển chỉ đường hình tam giác thì lúc này Lâm Phức Trăn mới ý thức được chiếc xe đã lái qua mất rồi.
Đây là sao chứ? Trước nay họ vẫn chưa từng mắc phải loại sai lầm cơ bản thế này.
"Gia Chú, xe đi quá rồi". Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Chiếc xe lùi lại phía sau, dừng ở đầu phố c*̉a căn hộ c*̉a cô.
Vị trí căn hộ c*̉a Lâm Phức Trăn nằm ở khu vực sát biển, quốc lộ được làm dọc theo bờ biển tách khu dân cư với bờ biển ra, giống như rất nhiều trấn nhỏ điển hình c*̉a miền Nam nước Pháp, kiến trúc c*̉a tầng căn hộ đi bộ lên sườn núi, hoặc cao hoặc thấp chênh lệch không đồng đều, con hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, mỗi một căn hộ c*̃ng rất đơn sơ, nhưng may mà an ninh c*̉a nơi này tốt.
Đi hết gần nửa con hẻm, lên bậc thang.
Năm bậc thang còn lại hai cái, người dừng lại trước là anh, khoảng cách nửa bước chân c*̉a cô trên bậc thang thứ tư c*̃ng chỉ khoảng mấy phân, lúc anh dừng bước thì cô thu chân về.
Bốn chân đứng trên bậc thang thứ ba, hai bên bậc thang đều là bức tường bao được cắt từ đá mà thành, cô lùi về sau một bước, lưng liền dán sát lên trên tường, đặt tay lên vai anh, kiễng chân lên để cả người c*̉a mình móc lên người anh, để anh thuận tiện đón được môi c*̉a mình.
Bị ngậm trước tiên là bờ môi trên, lực hút vừa phải, dây dưa không dứt, cuốn vào lại thả ra, mãi cho tới khi tình cảm dạt dào trên môi truyền tới toàn thân thể c*̉a cô, cơ thể đang dựa sát anh như mền nhũn, mắt thấy cô sắp sụi lơ trên đất, bàn tay đặt phía sau eo cô trong nháy mắt đã tăng thêm lực, c*̀ng lúc ấy chiếc lưỡi c*̃ng bắt đầu hành trình cướp đoạt.
Đôi môi bị anh ngậm lấy, bàn tay đặt ở trên vai anh siết chặt, dùng bờ môi mềm mại c*̉a mình líu giữ lấy lưỡi c*̉a anh, mãi cho tới khi hai người như biến thành chú cá vũng vẫy giữa biển khơi.
Rất nhiều đêm, anh đã từng hôn cô ở đây, có khi là ở bậc cầu thang đầu tiên, có khi là bậc thang thứ hai, bậc thang thứ nhất hay là bậc thang thứ năm đều theo sự cao hứng c*̉a anh.
Gió thổi lay động chiếc chuông gió dưới mái hiên, leng keng, leng keng....
Chiếc đèn trước nhà sáng lên, ánh sáng trước sân nhà soi sáng bức tường bao, cánh c*̉a đóa hoa nở rộ đung đưa qua người họ, anh buông cô ra, bàn tay cô đặt trên vai anh c*̃ng buông xuống.
Chắc là Sophia đã bật đèn, dì Daisy đã nói dì ấy bảo Sophia tới đây để trông coi cô.
Điều chỉnh lại hơi thở, cô nói: Mình vào đây.
"Ừ". Anh nhàn nhạt đáp lại một câu.
Khi bước chân bước lên bậc thang thứ tư.
"Lâm Phức Trăn".
Cô c*̣p mắt xuống nhìn bàn tay c*̉a mình, tay c*̉a cô bị tay anh siết chặt lại.
Không ai nói lời nào.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên từng hồi dưới mái hiên, hình như gió lại lớn hơn một chút.
Anh dùng giọng nói trầm thấp mà trước nay chưa từng có: "Lâm Phức Trăn, có muốn ở bên mình hay không".
Cô dùng giọng run rẩy mà trước giờ chưa từng có: "Gia Chú, cậu đang nói gì vậy?"
"Nếu như ở c*̀ng mình rồi, vậy thì cậu có thể ở luôn tại nhà mình".
Leng ____ Keng _____
Một hồi chuông sau c*̀ng, gió dừng lại, yên tĩnh.
Chuông gió c*̃ng đứng yên, nhưng lại có một loạt âm thanh đinh tai nhức óc khác.
Thịch, thịch, thịch.
Là tim c*̉a ai đập thịch thịch không ngừng? Ngơ ngẩn quay lại nhìn xung quanh, cuối c*̀ng ánh mắt sau khi đảo một vòng thì dừng lại trên bàn tay đang đan chặt nhau.
kéo một cái, anh buông tay cô ra.
Khi tiếng chuông gió vang lên lần nữa, giọng c*̉a Liên Gia Chú đã khôi phục lại như lúc trước: "Chủ ý c*̉a mình thế nào?"
Cô yên lặng, không lên tiếng.
"Lâm Phức Trăn, lời mình vừa nói không phải là nói giỡn đâu". Giọng nói khe khẽ thì thầm.
"Mình biết".
Cô c*́i đầu nhìn giày c*̉a mình, hỏi anh: Tại Sao?
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?"
"Ở c*̀ng với cậu làm lòng mình thoải mái". Anh nói: "Đi một vòng thì mình phát hiện không có cô gái nào thích hợp hơn cậu, cậu từng nói cậu là một cô nàng lười, thực ra Liên Gia Chú c*̃ng lười, cậu ta đã chẳng muốn tốn thêm thời gian nào để đi tìm cô gái thích hợp với cậu ta nữa".
Tiếng chuông gió kêu leng keng không ngừng dưới mái hiên, Lâm Phức Trăn ngẩng đầu lên nhìn cái cửa sổ hướng đông nam kia, rèm cửa số ấy lay động một lúc, cuối c*̀ng đã ngừng trở lại, đó là phòng c*̉a Sophia.
Cô nhìn tới xuất thần.
Giọng nói vang lên bên tai: "Chúng ta thích hợp với nhau, không phải sao?"
Gia Chú là đang ám chỉ cô bé hư lớn lên thành cô nàng lười, cậu bé hư lớn lên thành chàng trai lười, cho nên, hai người Lâm Phức Trăn vừa là cô bé hư vừa là cô nàng lười c*̀ng với Gia Chú vừa là cậu bé hư vừa là chàng trai lười là kết hợp tuyệt vời, là trời sinh một cặp sao?
Ý nghĩ này làm cho lòng Lâm Phức Trăn muốn bật cười, còn chưa đợi ý cười trong lòng lan ra tới khóe miệng, thì cô đã bị anh ôm vào lòng.
"Lâm Phức Trăn, đây là lần đầu tiên mình căng thẳng như vậy trước mặt con gái". Anh nói.
Ngữ khí rất giống như thế này, bảy phần căng thẳng thêm hai phần kiêu ngạo thuộc về Tiểu Pháp, một phần còn lại như ngọn gió đung đưa chiếc chuông gió, nhẹ nhàng mà khó phán đoán.
Bàn tay c*̉a cô áp lên vị trí trái tim anh, thế giới bên dưới lòng bàn tay này rất yên bình, dường như âm thanh thình thịch liên hồi kia không thuộc về nơi này.
Nơi này có hai người, nhưng chỉ có một nhịp đập c*̉a trái tim, chỉ có tiếng trái tim c*̉a một người đang đập thình thịch điên cuồng không ngừng, nghe qua có chút cô đơn.
Cô nhắm mắt lại, nói: Gia Chú, cậu cho mình chút thời gian.
"Được".
"Trước khi mình chưa suy nghĩ rõ ràng, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau, đừng gặp c*̃ng đừng gọi điện thoại".
"Lâm Phức Trăn..."
"Trong bữa tiệc c*̉a Andrew trở về mình sẽ cho cậu câu trả lời xác thực".
"Được thôi". Anh dịu dàng chạm vào sợi tóc nơi thái dương c*̉a cô, "Tất cả đều nghe cậu".
Chào tạm biệt như bao đêm khác, anh ôm cô nói chúc ngủ ngon.
Sau hai bậc thang là con hẻm nhỏ dài gần ba mét, con hẻm dài ba mét c*̃ng đã đi hết.
Cô đứng lại ở cửa, quay đầy lại, xung quanh trừ bậc thang, ngoài anh ra thì đều bị hoa giấy đỏ rực che phủ, ánh mặt trời c*̉a khu bờ biển xanh thẳm làm cho khắp mọi nơi đỏ rực giống như một ngọn lửa.
Anh đứng ngay trong ngọn lửa, dung mạo tuyệt thế.
Cô cong khóe miệng lên, mỉm cười với anh.
Nụ cười này là bắt đầu hay là kết thúc ngay cả Lâm Phức Trăn c*̃ng không biết.
MM Hết chương 25!