Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1090: Chương 1090




ở nơi đó, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm giữa cô và Lục Hạo Đình. So với Gia Cát gia, cô vẫn thích Đế Đô hơn.

Trước khi lên đường, cô đã báo tin cho Lục gia. Cả gia đình bên này đã đợi gần ba năm, cuối cùng cũng đợi được ngày Lục Hạo Đình trở về.

Gia Cát gia thế lực lớn, mà Cố Vân Tịch lại là tiểu công chúa duy nhất của họ. Nói thật thì, Lục gia cũng từng lo cháu trai mình sẽ không bao giờ được “thả” về nữa.

Giờ thì họ đã trở về, lại còn mang theo hai đứa bé đáng yêu, cả Lục gia vui như mở hội.

“Ôi chao ôi, cuối cùng nhà ta cũng có cháu gái rồi! Nào nào nào, để bà nội bế nào… À không, phải gọi là bà cố mới đúng!”

Bà cụ Lục nhìn tiểu Phi Phi trắng trẻo xinh xắn như ngọc tuyết, cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra.

Lục gia suốt từ đời con đến đời cháu đều không có nổi một cô cháu gái, nay rốt cuộc cũng có một tiểu công chúa, cả nhà quý như vàng như ngọc.

Tiểu Phi Phi chưa từng gặp người Lục gia, nên ban đầu không nhận ra ai cả. Nhưng ba mẹ cô bé đã từng kể cho bé nghe về ông bà cố, ông bà nội và các chú bác bên nội.

Họ còn cho bé xem ảnh, thế nên tuy là lần đầu gặp ngoài đời, nhưng sau khi ngẫm nghĩ và đối chiếu kỹ càng, cô bé cũng nhận ra người trước mặt chính là bà cố trong ảnh.

Ngay lập tức, tiểu Phi Phi nở nụ cười ngọt ngào, mềm mại gọi: “Cháu chào bà cố ạ!”

“Ôi trời ơi…” Bà cụ Lục xúc động đến mức suýt bật khóc.

Ông cụ Lục ngồi cạnh cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng chen tới: “Tiểu Phi Phi, ông là ông cố nè! Gọi ông cố đi!”

Tiểu Phi Phi lại ngoan ngoãn tặng ông một tiếng “ông cố” ngọt như đường, khiến ông cụ cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Cậu em trai nhỏ của Phi Phi thì còn chưa biết nói, trong khi chị gái thì đã líu lo đáng yêu, khiến đám người lớn mê mệt hết cả. Thế là từng người một bắt đầu kéo đến làm quen, mong được “chiếm chút thiện cảm” của tiểu công chúa.

Cơm nước cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Lục gia nghe tin vợ chồng Lục Hạo Đình sắp về, cả nhà đã dọn dẹp nhà cửa mấy ngày liền. Phòng của hai vợ chồng cũng được sửa sang lại toàn bộ, thậm chí cả phòng của hai đứa nhỏ cũng đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Cả gia đình ríu rít trò chuyện, náo nhiệt vô cùng. Sau đó cùng nhau ăn bữa cơm trưa vui vẻ. Nhưng đến chiều, Cố Vân Tịch đã mệt rã rời.

Bà cụ Lục liền bảo cô mau mau về nghỉ ngơi, dù sao mới sinh con chưa lâu, vẫn nên chú ý sức khỏe là hơn.

Cố Vân Tịch trở về phòng ngủ của hai vợ chồng, nhìn căn phòng đã được sửa sang lại, cô mỉm cười: “Nơi này tuy không rộng rãi xa hoa như ở Gia Cát gia, nhưng cảm giác lại khác hẳn. So với bên đó, em thấy mình có cảm giác thuộc về nơi này hơn.”

Lục Hạo Đình đang thu dọn hành lý thì khựng lại một nhịp, anh từ từ quay đầu nhìn về phía cô: “Người thân của em đều ở Gia Cát gia, sao em lại có cảm giác thuộc về nơi này nhiều hơn?”

Cố Vân Tịch nằm trên giường, quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng: “Bởi vì… nơi này có anh mà!”

Từ kiếp trước đến kiếp này, người luôn ở bên em lâu nhất là anh. Người đối xử với em tốt nhất cũng là anh. Và người giúp em thay đổi cả cuộc đời… vẫn là anh.

Đương nhiên em có cảm giác thuộc về nơi có anh rồi!

Lục Hạo Đình nghe vậy, một dòng cảm xúc mãnh liệt bất ngờ dâng lên trong lòng. Anh lập tức lao đến, ôm chầm lấy Cố Vân Tịch, dụi mặt vào hõm cổ cô không ngừng: “Em nói rồi đấy nhé! Bởi vì anh, nên em mới thích nơi này!”

Từ nhỏ, Cố Vân Tịch đã không có người thân yêu thương. Sau khi được Gia Cát gia tìm thấy cô, trong lòng anh luôn có chút lo lắng bất an.

Lúc còn nhỏ, vì thân thế mà Vân Tịch phải chịu bao nhiêu tủi nhục, bị người khác chê cười biết bao nhiêu lần?

Anh chưa từng ngờ rằng, cô bé từng bị tổn thương ấy, sau cùng lại là tiểu công chúa duy nhất của một gia tộc hùng mạnh đến vậy.

Giờ người thân của cô đều ở bên đó, đã có lúc anh sợ rằng: Cố Vân Tịch vì quá khát khao có gia đình, sẽ chọn ở lại Gia Cát mãi mãi… không trở về bên anh nữa…