Lúc Văn Vũ Lạc trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng là Mộc Tử Nhiên và Chung Tuyết đã ở đó. Một người bạn cùng phòng khác là
Hướng Lan Lan, vốn là người địa phương ở Minh Thành, nên cứ học xong tiết cuối cùng của ngày thứ sáu là về nhà, cuối tuần không ở lại.
Mộc Tử Nhiên và Chung Tuyết dường như vừa mới ăn cơm hộp xong, trên bàn học dưới giường vẫn còn vương vãi những hộp cơm chưa dọn. Khi cô mở cửa, một mùi thức ăn hỗn tạp bay ra.
Hai người họ đang ngồi trang điểm sau khi ăn xong.
“Lạc Lạc, cậu về rồi à.” Mộc Tử Nhiên tay cầm cây chì kẻ mày, quay đầu chào Văn Vũ Lạc. Chung Tuyết đang dùng máy uốn tóc cũng liếc nhìn sang.
Văn Vũ Lạc “ừ” một tiếng, đi đến bàn học của mình để cởi túi xách. Ký túc xá khu đông của Đại học Minh Thành được thiết kế theo kiểu giường tầng, giường ở trên và bàn học ở dưới. Một phòng có bốn người, dưới giường mỗi người đều có một bộ bàn ghế gỗ và tủ quần áo riêng.
“Cậu bị ướt à? Tốt nhất là đi tắm đi, kẻo bị cảm đấy.” Mộc Tử Nhiên nhìn Văn Vũ Lạc một lượt rồi nói.
Lúc đến Đại học Minh Thành thì mưa đã ngớt đi rất nhiều, chỉ dính mưa một lát cũng không sao. Nhưng vì trước đó đã “dạo bước” dưới cơn mưa rào nên quần áo trên người cô vẫn còn ẩm. Lúc đó cô chỉ sấy tóc qua loa. Văn Vũ Lạc gật đầu, đi đến tủ quần áo lấy đồ.
Tuy nhiên, đó chỉ là lời đáp lại cho có lệ trước sự quan tâm của Mộc Tử Nhiên, chứ Văn Vũ Lạc không có ý định đi tắm. Cô vào nhà vệ sinh thay quần áo xong rồi ra ngoài, ngồi xuống bàn và lấy laptop ra.
Chiếc máy tính này là món quà tốt nghiệp mà giáo viên chủ nhiệm cấp ba tặng cho Văn Vũ Lạc, vì lúc đó cô thi đỗ thủ khoa của trường. Thầy chủ nhiệm có một cậu con trai học lớp một, cậu bé đó còn tặng cô một
tập sticker hình Hỉ Dương Dương và Sói Xám cùng Heo Peppa. Cô chưa
từng xem Heo Peppa, cũng không muốn lãng phí mớ sticker này nên đã chọn hai miếng hình Sói Xám dán lên nắp laptop.
“Này Lạc Lạc, cậu có muốn đi xem trận bóng rổ của Từ đại thần với bọn tớ không?” Chung Tuyết hỏi Văn Vũ Lạc.
Văn Vũ Lạc vừa nhập xong mật khẩu mở khóa máy tính, cô khựng lại, “Trận bóng rổ?”
“Đúng vậy, cậu không xem tin nhắn trong nhóm à? Tối nay đại thần có trận đấu đó! Khoa Khoa học Máy tính đấu với khoa Kiến trúc. Tớ còn phải nhờ một chị trong hội sinh viên mới lấy được vé đấy, có tận bốn vé cơ, nhưng Lan Lan về nhà rồi, gọi cậu ấy cũng không tới. Cậu đi cùng bọn tớ đi!” Chung Tuyết nói.
Đại thần Từ… Từ Vân Khoát.
Lúc này, một vài ký ức mới ùa về trong tâm trí Văn Vũ Lạc.
Từ Vân Khoát, đàn anh vô cùng nổi tiếng ở Đại học Minh Thành. Hồi mới nhập học trong kỳ quân sự, các bạn nữ trong lớp đã bàn tán về anh, bạn cùng phòng cũng từng nhắc đến.
Gia thế giàu có, thiên tài lập trình của khoa Khoa học Máy tính, điểm GPA mỗi kỳ đều đứng đầu khoa. Ngoài thành tích học tập xuất sắc, người này lại không phải là hình mẫu mọt sách chính hiệu. Anh rất ham chơi, các phương diện khác cũng vô cùng mạnh mẽ, từng giành giải quán quân trong các cuộc thi đua xe và bắn súng, cũng từng dẫn dắt đội bóng rổ của trường giành chức vô địch giải liên trường. Anh còn biết chơi piano và trống jazz, là một tài năng toàn diện phát triển cả đức, trí, thể, mỹ…
Lúc ở trên xe khi nãy, cô thế mà lại không nhớ ra, chỉ cảm thấy cái tên này quen tai…
Trong đầu Văn Vũ Lạc lại hiện lên hình ảnh đối phương cầm một chiếc máy sấy tóc từ siêu thị bước ra.
Hàng mi đen của cô khẽ rũ xuống.
“Đúng đó, đi cùng đi, không thì lãng phí vé mà Tiểu Tuyết phải vất vả lắm mới kiếm được.” Mộc Tử Nhiên nói.
“Tối nay mấy giờ đấu vậy?” Văn Vũ Lạc thuận miệng hỏi.
“8 giờ 20, còn sớm chán. Nhưng tớ với Nhiên Nhiên muốn đi trước. Tớ đã xem video Từ Vân Khoát chơi bóng rổ rồi, quá cuốn hút luôn! Tớ cảm thấy sau này anh ấy chắc chắn sẽ càng nổi tiếng hơn. Phải đến sớm một chút, biết đâu gặp được có thể xin chữ ký. Sau này nếu anh ấy thành người nổi tiếng, tớ không chỉ là bạn cùng trường, mà còn có cả chữ ký tay thời đại học của anh ấy nữa!” Chung Tuyết nói một cách đầy phấn khích.
Mộc Tử Nhiên có lẽ cảm thấy vẻ mặt của Chung Tuyết quá mê trai, không nhịn được mà bật cười.
Tâm trạng của Văn Vũ Lạc lúc này vẫn chưa ổn định lại, không có cách nào hòa nhập vào niềm vui của họ. Cô chỉ khẽ nhếch môi, nói: “Các cậu đi đi, tớ không có thời gian.”
Mộc Tử Nhiên nhìn cô, hỏi: “Hôm nay là thứ bảy mà, buổi tối cậu có việc gì vậy?”
Văn Vũ Lạc mở một gói đồ ăn vặt, nói: “Tìm việc làm thêm.”
———–
Tại nhà hàng Thụy Hi Hiên trong khuôn viên Đại học Minh Thành.
Giờ này, tầng một vẫn còn khá yên tĩnh, chỉ có hai ba bàn có khách ngồi. Mặc dù nhà hàng này nằm trong khuôn viên trường, nhưng không có nhiều sinh viên đến đây ăn tối, vì giá cả tương đối đắt. Việc mở trong trường chủ yếu là để phục vụ cho đội ngũ giáo viên. Vì môi trường thanh tịnh, nơi đây rất thích hợp cho các giáo viên và lãnh đạo nhà trường tụ họp.
Trong một phòng riêng trên tầng hai, một bàn toàn các chàng trai trẻ trung, phơi phới đang ngồi cười nói vui vẻ, tất cả là sinh viên khoa Khoa học Máy tính.
“Sao Khoát vẫn chưa tới nhỉ?” Lại có người hỏi.
Vừa dứt lời, một chàng trai đút tay túi quần bước vào phòng. Dáng người anh cao thẳng, đường nét gương mặt anh tú, sâu sắc. Có người lập tức gọi một tiếng: “Anh Khoát!”
Trang Tiện vừa mới mở chai nước trái cây, là người đầu tiên nhảy dựng lên chạy tới khoác cổ anh, ngó nghiêng bên trái bên phải sau lưng Từ Vân Khoát, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Sao thế,” Từ Vân Khoát thờ ơ hỏi.
“Em gái đâu, cô em gái trong xe cậu đâu rồi?” Trang Tiện hỏi.
“Em gái? Em gái nào?! Anh Khoát có em gái á?” Một chàng trai nghe thấy, cũng hùa theo hóng chuyện.
Từ Vân Khoát biết Trang Tiện đang hỏi ai, anh gỡ cánh tay đang khoác vai mình ra, uể oải đi đến bên bàn kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, tuỳ ý trả lời: “Chỉ là một đàn em thôi, cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Đàn em? Khoa nào vậy?? Cậu không có hứng thú với người ta mà người ta lại được ngồi ghế phụ của cậu á?” Trang Tiện nói.
Từ Vân Khoát lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá và bật lửa, định nói gì đó nhưng xung quanh là một đám người, ai nấy mắt tròn mắt dẹt tò mò xem có phải anh đang yêu đương không. Cái miệng của Trang Tiện đúng là không giữ được mồm, chắc chắn lúc nãy đã kể cho mọi người nghe chuyện trong xe anh có một cô gái.
Châm một điếu thuốc, Từ Vân Khoát nói: “Gọi món đi, bữa này tôi mời.”
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong câu đó, anh đứng dậy khỏi ghế, đi về phía nhà vệ sinh.
Rõ ràng là không muốn nói nhiều, Trang Tiện cũng là người biết điều, không truy hỏi nữa. Vừa lúc phục vụ bước vào, anh ta kéo hai chàng trai khác đi gọi món.
Lúc Từ Vân Khoát vào nhà vệ sinh, Ninh Minh Duệ cũng đang ở bên trong, đứng ở bồn rửa tay. Thấy anh, anh ta cũng bắt đầu hóng chuyện: “Nói đi, sao trong xe cậu lại có một cô em gái thế? Đang hẹn hò à?”
Từ Vân Khoát kẹp điếu thuốc trong tay, lười biếng gạt tàn thuốc, “Không.”
“Gặp trên đường cao tốc.”
“Đường cao tốc?” “Ừ.”
Ninh Minh Duệ nhếch môi, “Thật hay giả vậy, còn có thể nhặt được em gái trên đường cao tốc cơ à? Trông thế nào?”
Lúc đó có đầu của Từ Vân Khoát che khuất, hơn nữa người trong xe cũng không nhìn về phía họ, nên anh ta đến một góc mặt nghiêng cũng không thấy rõ.
Trong đầu Từ Vân Khoát hiện lên một bóng hình, anh rít một hơi thuốc, giọng trầm xuống: “Xinh thì rất xinh.”
Nụ cười của Ninh Minh Duệ trở nên đầy ẩn ý.
Đây là lần đầu tiên Từ Vân Khoát khen một cô gái xinh đẹp.
“Nhưng sao cô ấy lại ở trên đường cao tốc? Cố tình gây sự chú ý với cậu à?” Ninh Minh Duệ đoán theo hướng này, bởi vì Từ Vân Khoát còn thu hút con gái hơn cả anh ta. Mỗi ngày đều có nữ sinh nhờ đủ mọi mối quan hệ để gửi thư tỏ tình cho anh, cũng có những cô gái thử đủ mọi cách để theo đuổi.
“Không,” Từ Vân Khoát không muốn trả lời câu hỏi này lắm. Anh ngậm điếu thuốc vào miệng rồi đi vào một phòng vệ sinh, “Được rồi, đừng hỏi nữa, thích đứng lì trong nhà vệ sinh thế à.”
“Còn không nói.” Ninh Minh Duệ “xì” một tiếng, nhếch môi rồi đi ra ngoài trước.
Mộc Tử Nhiên và Chung Tuyết ở ký túc xá trang điểm rồi thay quần áo, loay hoay mãi đến hơn 7 giờ 10 mới cùng nhau xách túi ra ngoài. Bên
ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường dưới ký túc xá đã sáng lên.
Văn Vũ Lạc đang lướt web thì nghe bụng réo một tiếng, lúc này mới nhớ ra bữa tối vẫn chưa ăn, chỉ mới ăn một gói đồ ăn vặt chẳng thấm vào đâu. Giờ này, nhà ăn trong ký túc xá khu đông chắc cũng không còn món gì ra hồn. Cô cầm chìa khóa, xuống lầu mua một hộp mì ăn liền ở siêu thị nhỏ gần đó. Đại học Minh Thành là một trong mười trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước, nên việc ăn uống trong trường rất đầy đủ, mua đồ cũng rất tiện lợi, cách dưới lầu không xa đã có một siêu thị nhỏ.
Ăn xong mì, Văn Vũ Lạc tiếp tục lên mạng tìm việc làm thêm. Một công việc phù hợp không hề dễ tìm. Những công việc quá tốn thời gian cô không thể làm được, vì cô cần dành nhiều thời gian hơn cho việc học.
Cô muốn giành học bổng, nếu có thể nhận được học bổng cấp quốc gia, số tiền có thể còn nhiều hơn cả tiền đi làm thêm.
Tìm mãi đến gần 8 giờ, Văn Vũ Lạc thấy một cửa hàng board game gần trường đang tuyển DM (Dungeon Master – người quản trò). Mặc dù có rất nhiều yêu cầu, nhưng mức lương khá cao, tính theo giờ và thời gian làm việc linh hoạt.
Văn Vũ Lạc nộp hồ sơ ngay lập tức. Khoảng nửa giờ sau, cô nhận được phản hồi từ cửa hàng và được thêm WeChat của quản lý.
Cửa hàng này hoạt động 24/7, có lẽ đang rất cần DM gấp nên giờ này vẫn có thể đến phỏng vấn.
Bên ngoài trời đã tối mịt, nhưng khuôn viên trường đại học không hề vắng vẻ. Cuối tuần có không ít sinh viên hẹn nhau đi chơi, tiếng cười vui vẻ của họ thỉnh thoảng lại vang lên. Văn Vũ Lạc tìm kiếm trên bản đồ,
cửa hàng này quả thực cách trường không xa, ra khỏi cổng đông đi bộ khoảng hơn 500 mét là tới. Do dự một chút, Văn Vũ Lạc khoác một
chiếc áo mỏng rồi ra ngoài.
Trời đã vào thu, buổi tối có chút se lạnh, gió đêm thổi hàng cây ven đường xào xạc.
Văn Vũ Lạc quét một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp đến cửa hàng board game.
Cửa hàng này tên là 【Phá Nguyệt Tìm Ảnh】, một cái tên mang đậm khí chất võ hiệp giang hồ. Cách trang trí của quán cũng rất cổ phong.
Ban đầu, Văn Vũ Lạc còn sợ quán vắng người, đi phỏng vấn sẽ không an toàn. Nhưng khi đến cửa, cô thấy vài người đang cười nói vui vẻ đi từ trong ra, bàn luận về ván game vừa chơi xong. Họ có lẽ là sinh viên Đại học Minh Thành. Lại có hai cô gái đang đi vào trong, dường như cũng muốn chơi game. Văn Vũ Lạc đi theo sau họ vào trong.
Trong quán chỉ có hai nhân viên, một người đứng ở quầy, một người đang tiếp đón ba khách ở một chiếc bàn. Cả hai nhân viên mặc đồ cổ trang, một người trông giống kiếm khách giang hồ, người kia giống chủ quán trọ, trang phục vô cùng hợp với tên quán và phong cách trang trí.
Văn Vũ Lạc đi về phía nhân viên sau quầy. Người nọ đang xắn tay áo, cầm điện thoại dường như đang nhắn tin với ai đó, trông có vẻ bận rộn.
“Chào anh.” Văn Vũ Lạc lên tiếng.
“Đến chơi game à?” Đối phương không ngẩng đầu lên hỏi. “Không phải, tôi đến phỏng vấn.” Văn Vũ Lạc đáp.
“Phỏng vấn à, có phải là người vừa mới nộp hồ sơ cho tôi không? Tên Văn Vũ Lạc?” Người nọ nói chuyện mà mắt vẫn dán vào điện thoại, không hề ngẩng đầu lên.
“Vâng.”
“Đã chơi board game bao giờ chưa?” Đối phương hỏi.
“Chưa,” Văn Vũ Lạc nói, “Chỉ là có tìm hiểu qua một chút.” “Chưa chơi thì phỏng vấn cái gì, phải chơi qua rồi mới được.”
“Điều kiện tuyển dụng đâu có mục này?” Văn Vũ Lạc nói: “Tôi chưa từng chơi, nhưng tôi đã đọc tiểu thuyết trinh thám.”
“Không được là không được, về đi.” Đối phương cau mày. “…”
“Vậy tối nay tôi chơi một ván.” Văn Vũ Lạc nói.
“Này tôi nói cô…” Đối phương dường như không phải là người kiên nhẫn, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức khựng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm Văn Vũ Lạc.
Văn Vũ Lạc cũng nhìn anh ta, “Sao vậy, điều kiện này cũng không khó. Tôi có thể chơi thử ở quán anh trước, sau đó xem các điều kiện khác có phù hợp không.”