Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 1: Sống lại lúc trước khi xảy ra bi kịch




Mùa đông năm 1969, thời tiết âm u, gió rét vi vu.

Trong ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô thủ đô, Tần Nguyên Đào nhìn xuống cô gái bị đẩy ngã dưới đất, lòng đầy giễu cợt.

Đã từng là Dung Thanh Du, dung mạo có một không hai, phong nhã tài hoa, khiến biết bao đàn ông điên cuồng si mê vì cô.

Trong số đó cũng bao gồm thằng nghèo ở đại tạp viện là anh ta.

Vì để cưới được cô, anh ta không từ bất cứ thủ đoạn nào, dùng hết mọi quỷ kế, cuối cùng cũng cưới được cô.

Nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta chiếm được thân xác của Dung Thanh Du, nhưng lại không có được trái tim của cô.

Cô vẫn giống như đóa băng trên núi tuyết trắng, xa vời không thể với lấy.

Tần Nguyên Đào vì yêu mà sinh hận với Dung Thanh Du, anh ta hành hạ cô cũng như người nhà cô như một thú vui.

Anh ta muốn phá vỡ sự kiêu ngạo của cô, muốn cô phải khuất phục quỳ xuống đất, cầu xin anh ta tha thứ.

Nhưng cô dù có ch*t cũng không đầu hàng.

Bây giờ Dung Thanh Du đã bị cả nhà bọn họ hành hạ đến mức gầy trơ xương, dáng vẻ tiều tụy, thoi thóp, không còn chút phong thái mê người nào.

Cô đã hoàn toàn không còn sức hấp dẫn với anh ta nữa.

Tần Nguyên Đào nghĩ đến đây, đôi mắt lạnh như băng ngày càng khiến người khác phải rùng mình.

Anh ta giễu cợt nói với cô: “Dung Thanh Du, tôi thừa nhận tôi từng yêu cô, nhưng người phụ nữ là cô đây thật sự chẳng biết thức thời gì cả, cô lật đổ cả nhà tôi mà còn trưng ra cái dáng vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư kia trước mặt tôi, không có chút dịu dàng nhỏ nhẹ của một người phụ nữ, cô còn trách tôi đi tìm người phụ nữ khác sao?”

“À, đúng rồi, còn một việc nữa, tôi muốn cho cô biết trước khi ch*t, bố và anh em của cô, tôi đã phái người chỉnh tất cả bọn họ đến ch*t rồi!”

Dung Thanh Du chợt ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lúc đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý hận và phẫn nộ của Dung Thanh Du, Tần Nguyên Đào bật cười như điên.

Anh ta cười xong rồi lại dương dương tự đắc nói với cô: “Tôi cũng chẳng còn cách nào cả, bọn họ đến tìm tôi, còn ép tôi phải thả cô đi, còn nói cái gì mà đòi công đạo cho cô. Ha ha ha, đúng là cười ch*t mất, bọn họ còn tưởng rằng mình là bọn tư bản có tiền có quyền như trước kia sao, cho rằng Tần Nguyên Đào tôi vẫn còn là cái thằng nghèo rách để mặc bọn họ coi thường sao, đúng là ch*t cũng đáng đời lắm!”

Anh ta từ từ ngồi xuống, xích lại gần trước mặt cô, chậm rãi khoan thai nói: “Dung Thanh Du, cô nói thử xem, nếu bọn họ không ch*t thì gia tài vạn tỉ của nhà các cô sao có thể vào tay tôi được chứ, sao tôi có thể lợi dụng tiền tài của nhà mấy người để từng bước thăng chức được chứ?”

“Cô nhìn tôi bây giờ xem xem, có tiền, có quyền, còn có cả phụ nữ. Các người thì sao? Cửa nát nhà tan, cũng sắp ch*t đến nơi rồi, ha ha ha ha ha…”

Trông thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Tần Nguyên Đào, Dung Thanh Du nổi cơn lửa hận trong lòng, đột nhiên cô cảm giác như có một loại sức mạnh khổng lồ đang xông ra khỏi cơ thể mình.

Mới vừa rồi còn cảm thấy cả người không còn chút sức lực nhưng trong nháy mắt giờ lại giống như báo săn mồi vậy, cô nhảy lên từ dưới đất, vẻ mặt hung bạo xô ngã Tần Nguyên Đào. Cánh tay gầy gò đến nỗi nhìn thấy xương mạnh mẽ bóp cổ Tần Nguyên Đào.

Cặp mắt dữ tợn của Dung Thanh Du nhìn vào anh ta giống như ác quỷ muốn cướp đi mạng sống vậy, cô cắn răng nghiến lợi gào thét với anh ta: “Tần Nguyên Đào, anh đúng là thứ cầm thú bạc tình bạc nghĩa! Thứ cầm thú giống như anh không nên sống trên cõi đời này, anh nên ch*t sớm mới đúng! Anh phải nên ch*t sớm mới phải!!”

Tần Nguyên Đào bị Dung Thanh Du bóp cổ đến nỗi cả mặt đỏ bừng.

Rất nhanh sau đó, khuôn mặt anh ta chuyển sang màu tím tái.

Anh ta muốn đẩy hai cánh tay đang bóp cổ mình của Dung Thanh Du ra.

Anh ta muốn nói, anh ta muốn mở miệng cầu xin tha thứ.

Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện sức lực của Dung Thanh Du mạnh kinh người, anh ta không thể lay chuyển được cô.

Cảm giác hít thở không thông trước khi ch*t khiến trong lòng Tần Nguyên Đào thấy vô cùng tuyệt vọng.

Anh ta cảm nhận rất rõ ràng rằng ngày cuối đời của anh ta đã đến!

Anh ta hối hận rồi!

Anh ta không nên chạy đến cười nhạo cô lúc cô sắp ch*t!

Anh ta càng không nên đắc ý vênh váo, nói chân tướng sự thật năm đó cho cô biết!

Anh ta thông minh một đời, tính toán cả đời, sao đến cuối cùng lại làm ra chuyện ngu xuẩn vậy chứ?

Lúc đang hối hận tột cùng, thứ cầm thú không có nhân tính này cuối cùng cũng ch*t dưới tay Dung Thanh Du!

Dung Thanh Du cảm thấy sau khi Tần Nguyên Đào ch*t, sức lực mới vừa bộc phát ra như bị rút cạn kiệt trong nháy mắt, cả người cô mềm nhũn ngã xuống đất.

Nghĩ đến bố mẹ và ba người anh luôn yêu thương mình, còn có ba đứa cháu nhỏ đáng yêu kia, bọn họ hoặc ch*t thảm, không thì cũng lưu lạc bên ngoài, Dung Thanh Du không khỏi rơi lệ.

Nhà cô kinh doanh mấy đời nên đã tích góp được gia tài hàng tỉ từ lâu.

Ở thời kỳ hỗn loạn này, nhà cô bị coi là tư bản, không chỉ bị chiếm đoạt gia tài mà ngay cả cuộc sống cũng không an yên nổi.

Người cặn bã như Tần Nguyên Đào rất biết tận dụng cơ hội trong thời kỳ hỗn loạn này.

Anh ta vẫn luôn dùng bố mẹ anh chị dâu cùng mấy đứa cháu để uy hiếp cô.

Cô muốn bảo vệ bố mẹ cùng anh chị dâu bọn họ, nhưng người nhà của cô cũng muốn bảo vệ cô.

Tần Nguyên Đào đã lợi dụng tình thân giữa bọn họ để cô và bố mẹ anh em của cô thỏa hiệp với anh ta, nhưng rồi lại khiến bố mẹ anh em cô nhanh chóng lâm vào đường cùng, bị tên súc sinh này hại ch*t, vô số báu vật được nhà cô cất giấu khiến anh ta một bước lên mây.

Bây giờ hay rồi, cô ch*t, còn kéo được tên súc sinh này cùng xuống địa ngục cùng với mình.

Chỉ tiếc, người đã ch*t cũng không quay lại được.

Dung Thanh Du đưa mắt nhìn vị thần linh trong miếu, cô thành kính cầu khẩn: “Cầu thần linh phù hộ, nếu như có kiếp sau, Dung Thanh Du con nguyện hy sinh hết tất cả để phù hộ cho người nhà của con, để bọn họ được sống một đời bình an vui vẻ, không phải phiền lo…”

Sau khi cầu khẩn xong, ý thức của Dung Thanh Du chìm vào bóng tối.

Dung Thanh Du đã không còn ý thức, cô không nhìn thấy bức tượng thần kia đột nhiên phát sáng rồi nhanh chóng tiến vào trong cô.

Ngày hôm sau.

Thủ đô lan truyền tin tức chấn động, vị giám đốc ủy hội ngông cuồng ác độc, ra tay tàn nhẫn là Tần Nguyên Đào cùng vợ của anh ta Dung Thanh Du đã mạng đổi mạng trong ngôi miếu đổ nát.

Tần Nguyên Đào vừa ch*t, những chuyện vơ vét vàng bạc tài bảo và đồ cổ châu ngọc cũng như đồng bọn của anh ta đã bị lật tẩy.

Vì những thứ tiền tài này, những người đó đã tranh ngươi ch*t ta sống đến từng cái một, gi*t không ít người.

Cuối cùng, một vị từng yêu mến Dung Thanh Du nhiều năm ra tay, tống hết những người từng hại người nhà Dung Thanh Du và những người cưỡ/ng b/ức dân chúng lao động xuống địa ngục, để bọn họ không có cơ hội tiếp tục làm bậy.

Những người từng bắt ép mọi người lao động cưỡ/ng b/ức cùng Tần Nguyên Đào, tất cả đều vỗ tay tỏ vẻ khoái chí, thầm nói những người này đáng ch*t lắm!

Nhưng lúc nghĩ đến cô gái phong nhã tài hoa Dung Thanh Du, ai cũng sinh lòng cảm mến, chỉ cảm khái một câu thương tiếc cho đại tiểu thư, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà!

Dung Thanh Du không biết mình ngất lịm đi trong bóng tối bao lâu, lúc cô khôi phục lại ý thức rồi mở mắt ra mới phát hiện trông mình giống như quay về lúc chưa gả cho tên súc sinh Tần Nguyên Đào kia.

Cô nhìn căn phòng quen thuộc này, ngửi mùi hoa mai thoang thoảng, cô rất sợ đây là ảo giác của mình.

Cô dùng sức nhắm nghiền hai mắt lại, rồi mới mở mắt ra lại lần nữa, nhưng cô phát hiện tất cả mọi thứ trước mắt vẫn không hề thay đổi.

Cuối cùng cô cũng tin rằng cô quay về rồi, quay về lúc chưa xảy ra bi kịch.