Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 54: Tân hôn 2




Bắt đầu từ tối hôm qua, Lịch Mãnh kích động đến nổi không ngủ ngon giấc.

Hôm nay, trời còn chưa sáng mà anh đã dậy mặc quần áo vào. Sau đó anh đi gọi các anh em mau mau thức dậy, chuẩn bị đến đón cô dâu sớm một chút.

Thấy dáng vẻ sốt ruột của Lịch Mãnh, các anh em trong quân đội cùng nhau trêu ghẹo anh.

Trại phó Lý Hổ cười nói: “Anh Mãnh, anh cũng gấp quá rồi đấy? Trời còn chưa sáng mà anh đã đến giục bọn em dậy rồi.”

Cố Lệnh Hành cũng cười trêu ghẹo anh: “Đúng rồi nha, anh Mãnh, anh có thể kiềm chế chút không, bọn em bị dọa thì không sao chứ đừng có mà dọa chị dâu nha.”

“Ha ha ha ha ha…”

Lịch Mãnh trợn mắt nhìn bọn họ: “Đám người các cậu, để tôi xem đến lúc kết hôn mấy cậu có sốt ruột không, bớt nói nhảm đi, mau đứng lên cho tôi, đừng có kéo cù cưa kéo. Tôi nói mấy cậu nghe này, nếu hôm nay ai dám kéo chân tôi thì sau này xem xem tôi xử lý như thế nào.”

“Aido, Lịch Diêm vương thật đáng sợ quá đi, mau dậy đi, đứng lên…”

Lịch Mãnh uy hiếp như vậy, từng người một vội vàng đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị chỉnh tề.

Bọn họ đứng nghiêm, chỉnh tề bước từng nhịp, từ doanh trại đồn trú, bọn họ bước từng bước đến nhà họ Dung.

Đến nhà họ Dung, Lịch Mãnh dẫn các anh em đến chỗ ba anh vợ đứng tiếp đón trước cửa nhà, mấy em vợ thì phát kẹo mừng nổ pháo hoa.

Ở thời đại này người ta kết hôn sẽ không có chuyện có người ngăn chú rể lại để đòi bao lì xì, chỉ cần chú rể phát kẹo mừng nổ pháo mừng thì đã có thể thuận lợi rước dâu được rồi.

Sau khi phát kẹo mừng nổ pháo xong, Lịch Mãnh cũng thuận lợi tiến vào đại sảnh nhà họ Dung.

Vợ anh hôm nay đẹp đến mức cả người như tỏa sáng, cực kỳ rạng rỡ!

Vóc người cô thanh tú cao gầy, cả người mặc quân trang càng lộ ra khí chất nhu mỹ kiên cường của cô.

Đôi mắt thu thủy duyên dáng dịu dàng, trên gương soi rọi vẻ mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của Dung Thanh Du.

Giờ phút này, Lịch Mãnh đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị chuốc say vậy.

Dung Thanh Du cười chúm chím nhã nhặn, anh với cô bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt cô toàn là hình bóng của anh.

Hôm nay anh Lịch trông rất tuấn tú!

Cả người mặc quân trang, lông mày lưỡi kiếm, anh tuấn uy vũ, đẹp trai ngời ngời, cực kỳ có khí chất và mị lực của một nam tử hán.

Lịch Mãnh bước từng bước đi đến trước mặt cô, anh đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy thâm tình nói với cô: “Tiểu Du à, anh đến đón em đây.”

Dung Thanh khẽ cười gật đầu: “Vâng!”

Lịch Mãnh nắm lấy tay Dung Thanh Du, đứng chung một chỗ cứ như cặp đôi trời sinh vậy.

Giờ lành đến, hai người họ cùng vào dập đầu dâng trà bái biệt bố Dung mẹ Dung.

Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cũng đẫm lệ, không ngừng nhìn con gái bảo bối.

Dung Học Uyên nghiêm túc dặn dò con rể Lịch Mãnh: “Tiểu Mãnh, sau này con phải đối xử với Tiểu Du thật tốt vào, không được bắt nạt con bé, không thì chúng ta sẽ không tha cho con đâu.”

Lịch Mãnh trả lời vang vang có lực: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ đối xử với Tiểu Du thật tốt, nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy! Bảo vệ cô ấy một đời chu toàn!”

Dung Học Uyên gật đầu một cái: “Tốt lắm, hy vọng con nói được làm được!”

Bái biệt cha mẹ xong, Lịch Mãnh nắm tay Dung Thanh Du, cùng nhau sóng vai đi ra ngoài.

Thật ra anh muốn ôm Dung Thanh Du ra ngoài, nhưng ở thời đại này mọi người khá bảo thủ, nắm tay đi thì cũng tàm tạm đôi chút.

Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân, cùng với ba người anh trai, hai người chị dâu, ba đứa cháu nhỏ, còn có hai chị em nhà họ Phó đều cùng nhau tiễn Dung Thanh Du ra cửa.

Tống Huệ Trân nhìn hình bóng của con gái và con rể từng bước từng bước đi xa, nước mắt chảy xuống không thôi.

Dung Thanh Du rất muốn quay đầu nhìn, nhưng khi trước mẹ đã dặn dò cô, sau khi ra khỏi cửa nhất định không được quay đầu nhìn, không thì sẽ gặp xui xẻo.

Vậy nên, trong lòng cô cứ cố không thôi, cố chịu đựng, không dám quay đầu.

Bên nhà họ Lịch, hôm nay cũng tề tụ một nhà, khách quý đầy nhà.

Cô dâu vừa đến là dây pháo đã vang lên.

Vốn dĩ cô dâu còn phải bước qua chậu lửa để cầu mong cuộc sống sau này hồng hồng hỏa hỏa nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian này mọi người đả kích những phong tục mê tín của phong kiến rất gắt gao, để tránh lời ra tiếng vào, họ bèn hủy bỏ cái này.

Người nhà họ Lịch đều đang ngồi chờ trong phòng khách, chờ Lịch Mãnh dẫn dâu vào cửa.

Cụ Lịch ngồi ở vị trí đầu tiên.

Bố của Lịch Mãnh Lịch Chấn Quốc và mẹ Lâm Văn Lan cùng ngồi bên trái cụ Lịch.

Lúc đưa sính lễ, bọn họ đã gặp mặt và ăn cơm với người nhà họ Dung rồi.

Chú hai thím hai nhà họ Lịch, cậu ba thím ba thì ngồi phía bên phải cụ ông.

Ông Tiêu, ông Trình, ông Chu, ông Mã muốn dự lễ lão tướng, ngồi hai bên trái phải ghế bành.

Lứa người trẻ tuổi cỡ Lịch Mãnh thì đứng sau lưng mỗi trưởng bối.

Trên tường phòng chính nhà họ Lịch có treo một bức tranh vĩ nhân.

Ở thời đại này, ai mới kết hôn cũng phải cúi chào với vĩ nhân trước.

Vậy thì sau này hai người mới nhớ đến việc cùng nhau tiến về phía trước, cố gắng phấn đấu, đồng cam cộng khổ, cùng nhau lao đến chiến tuyến cách mạng và cùng sống một cuộc đời hạnh phúc.

Cuối cùng mới là kính trà với trưởng bối.

Sau khi Lịch Mãnh và Dung Thanh Du cử hành hôn lễ xong, trước hết anh dẫn Dung Thanh Du về phòng tân hôn nghỉ ngơi, để em gái Lịch Tiếp ở bên cô, anh phải đi ra ngoài tiếp khách.

Lúc quay lại ngồi trong phòng tân hôn, khi đó Dung Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Lịch Tiệp cũng chờ được cơ hội, cô ấy cười híp mắt hỏi Dung Thanh Du: “Chị dâu, cảm giác kết hôn thế nào vậy? Có phải rất hạnh phúc? Rất ngọt ngào không?”

Dung Thanh Du đưa tay nhẹ nhàng véo mặt cô ấy, cố ý chọc cười cô ấy: “Cậu muốn biết sao? Vậy cưới thử chút đi thì chẳng phải biết ngay sao.”

Lịch Tiệp hờn dỗi trừng cô một cái: “Chuyện kết hôn này có thể thử được sao? Nhưng mà cậu không nói cho mình mình cũng biết, nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu là hiểu, chắc chắn cậu rất vui vẻ phải không?”

Dung Thanh Du cười liếc cô ấy một cái: “Nếu cậu đã biết rồi thì còn hỏi mình làm gì.”

Lịch Tiệp nghiêm túc nói: “Không phải mình muốn xác nhận chút sao, có phải cậu cam tâm tình nguyện gả cho anh mình không. Bây giờ nhìn lại, là do mình suy nghĩ nhiều rồi, chị dâu, em chân thành hy vọng rằng chị và anh em có thể mãi mãi hạnh phúc, sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão.”

Dung Thanh Du cười một tiếng: “Cảm ơn cậu! Tin mình đi, mình và anh cậu nhất định sẽ hạnh phúc đến già!”

Lịch Tiệp ôm lấy cô, thân mật cọ cọ một cái: “Tiểu Du, mình tin tưởng cậu, mình vẫn luôn rất tin tưởng cậu! Sau này nhờ cậu chăm sóc anh mình vậy!”

Dung Thanh Du nghiêm túc trả lời: “Ừ, mình sẽ chăm sóc anh cậu thật tốt.”

Lúc các cô đang ngồi trong phòng tân hôn nói chuyện trên trời giới đất, mẹ chồng Lâm Văn Lam và thím hai, mợ ba những người phái nữ thân quen này cũng đến phòng tân hôn trò chuyện với Dung Thanh Du một chút.

Trí nhớ của Dung Thanh Du rất tốt, chỉ cần là người cô từng gặp thì có thể nhớ ngay.

Mẹ chồng Lâm Văn Lan thấy lúc Dung Thanh Du ứng xử với khách vô cùng khéo léo nhã nhặn, nói năng ưu nhã lễ độ, ngày càng hài lòng với người con dâu này.

Tiệc rượu buổi trưa, Lịch Mãnh và Dung Thanh Du cùng mời rượu bạn bè thân thích.

Thức ăn trên bàn rượu hôm nay đều xuất xứ từ rau quả trồng trong vườn nhà cô.

Những thứ rượu ngon kia cũng được Dung Thanh Du lấy từ chỗ rượu anh đào trong tiên phủ tùy thân.

Tất cả khách quý đến dự tiệc khen không dứt lời những món ăn đẹp mắt lại còn ngon miệng này.

Bọn họ còn nhớ mãi không quên rượu anh đào kia, muốn hỏi thăm có thể mua rượu anh đào kia ở đâu nhưng đáng tiếc không có được câu trả lời.

Tiệc rượu buổi tối chỉ còn mấy bàn, đều là người nhà cả.

Sau khi tiệc cưới kết thúc hết, lúc trở về phòng ngủ ngơi đã là chín giờ tối hơn rồi.

Đây là do các trưởng bối thông cảm cho bọn họ nên mới để hai người họ quay về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.

Lịch Mãnh cũng cực kỳ từ chối việc những người đó náo loạn phòng tân hôn.

Sau khi dẫn Dung Thanh Du về phòng, anh trực tiếp khóa cửa lại, không mở ra nữa.

Anh đã bảo người chuẩn bị một bồn nước nóng lớn trong phòng để hai người có thể tắm cùng nhau.

Dung Thanh Du từ chối tắm cùng anh, cô đẩy anh đi tắm trước, một lát cô tắm sau.

Lịch Mãnh biết cô xấu hổ: “Vợ à, vậy em tắm trước đi, em xong rồi đến anh tắm.”

Dung Thanh Du gật đầu một cái, cô cầm quần áo lên, lúc chuẩn bị cởi ra thì lại nghiêng đầu nói với Lịch Mãnh: “Không cho anh nhìn!”

Lịch Mãnh đưa tay che mắt, quay lưng lại, cười nói: “Được, anh không nhìn!”

Đến khi tiếng nước chảy nhẹ nhàng vang lên, anh vẫn không nhịn được, lặng lẽ xoay đầu, len lén liếc nhìn một cái.

Khi nhìn thấy làn da trắng nõn nà kia, còn có bóng lưng hoàn mỹ đó nữa, trong nháy mắt ánh mắt của anh như bất động ngưng trệ…

Vợ của anh đẹp thật! Quá đẹp!

Trong nháy mắt Lịch Mãnh cảm thấy nhiệt huyết như trào dâng xông lên não, gò má cũng hơi nóng lên.

Mọi thứ tiếp theo, tự nhiên nước chảy thành sông, ân ái lưu luyến, vô tận triền miên.

Ngày hôm sau.

Dung Thanh Du mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt tuấn tú của Lịch Mãnh.

Nghĩ đến chuyện hôm qua hai người điên cuồng như vậy, gương mặt Dung Thanh Du như được dặm phấn, xinh đẹp đến nao lòng.