Kiều Ánh Dao nói một câu trúng tim đen, Khương Chí thuận miệng trêu: "Một cẩu độc thân như cậu sao lại có nhiều kinh nghiệm vậy hả."
"Chứ sao, tiểu thuyết ngôn tình mình đọc không ít đâu." Kiều Ánh Dao nói: "Cậu đừng có làm bộ làm tịch nữa! Nếu đã quyết định sang Tây Đồ để thư giãn, thì thể xác và tinh thần đều nên thả lỏng, gặp người hợp ý thì cứ nói thẳng ra, mình nói thật, nếu cậu nhìn không ra Lý Duy Quân có suy nghĩ gì, thì cứ thử đi."
Dưới lầu có hai người vừa bước vào sân nhỏ, bóng đèn trần che khuất bóng người, Khương Chí thu ánh mắt lại, buồn cười hỏi: "Thử kiểu gì?"
"Đàn ông không ai tốt đẹp cả!"
Khương Chí nhíu mày: "...... Hả?"
"Cậu nhớ lần trước trước khi đi Tây Đồ chúng ta cùng nhau đi ngâm suối nước nóng không, còn mặc đồ tắm đó, hôm đó mình còn up ảnh chung của hai đứa mình lên vòng bạn bè, cậu không biết đâu, mấy người bạn tiểu học cả trăm năm không liên lạc cũng nhảy vào hỏi han ân cần, còn có vài tên con trai muốn xin WeChat của cậu nữa, vừa nhìn là biết ngay có ý đồ không đàng hoàng," Kiều Ánh Dao tổng kết một cách đầy bực tức: "Nên mới nói, đàn ông ai cũng có tật xấu! Cậu chỉ cần mặc bộ đồ nào khoe dáng chút là tụi nó sẽ lũ lượt kéo đến tìm cậu cho xem!"
Khương Chí thực sự cũng suy nghĩ lại theo lời cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy chiêu này không có tác dụng với Lý Duy Quân.
Lý Duy Quân không giống kiểu người nông cạn như lời Kiều Ánh Dao nói, anh ấy là kiểu không thể hiện gì ra bên ngoài, trông chẳng ha.m mu.ốn gì, cũng chẳng thấy có hứng thú đặc biệt với cô gái nào.
"Cứ thử đi! Xem phản ứng của cậu ấy thế nào! Mình có một tấm cậu mặc váy hai dây, là lúc hai đứa mình đi dạo buổi tối mình chụp đó, đúng là bức hình thần thánh luôn! Eo thon, chân dài, vòng ba căng tròn, đừng nói đàn ông, đến mình nhìn còn không chịu nổi!"
Khương Chí hoàn hồn lại, mím môi cười, vô cùng bất lực: "Cậu nói toàn mấy thứ đâu đâu! Mình không tới mức phải làm trò đó chứ."
Điện thoại rung lên, ảnh được gửi tới, hôm đó cô mặc một chiếc váy dài ôm sát màu đỏ rượu, đường cong cơ thể được tôn lên rất rõ, màu váy còn khiến làn da cô trông trắng hơn, Kiều Ánh Dao dụ dỗ: "Nè! Thử xem, có mất gì đâu."
Khương Chí chưa từng trải qua mấy chuyện kiểu này, nhất là còn tưởng tượng người đối diện là Lý Duy Quân, lại càng thấy vớ vẩn, trong lòng rối rắm, liền qua loa nói: "Được rồi được rồi! Cô mau đi đọc tiểu thuyết của mình đi, đọc xong ngủ sớm chút."
Cúp máy, Khương Chí từ cửa sổ nhô ra nhìn xuống.
Lý Duy Quân lắp cho mỗi phòng ngủ ở tầng hai một lớp tường cách âm, nên bình thường bên ngoài dù có nói chuyện to thế nào cũng không nghe được, vì thế lúc này cả ngôi nhà yên tĩnh lạ thường, không có tiếng nói chuyện nào.
Đi rồi sao?
Xe vẫn còn ở ngoài kia mà.
Khương Chí mở cửa ra ngoài, rồi lại vòng lại lấy ly nước xuống lầu, trong phòng khách không có ai, từ phòng ngủ của Lý Duy Quân vọng ra tiếng nói chuyện, là anh và một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó dáng đứng ngay ngắn, cao tầm như cô, để tóc ngắn gọn gàng, đeo khuyên tai, khí chất mạnh mẽ, cảm giác rất tự tin, nhưng ấn tượng đầu tiên lại khiến người khác thấy hơi khó gần.
Thấy Khương Chí đi xuống, Lý Duy Quân quay đầu lại: "Chưa ngủ à? Mình tưởng cậu ngủ rồi."
"Vẫn chưa, hơi khát nên mình xuống lấy ly nước ấm."
Ánh mắt hai người phụ nữ giao nhau trong không trung, đối phương nhìn cô bằng ánh mắt có chút dò xét nhưng không khiến người ta khó chịu, Khương Chí trong đầu nghĩ mãi, cảm thấy mặt người này quen lắm, còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã hỏi: "Em là bạn học cấp ba của Lý Duy Quân đúng không?"
Khương Chí hơi sững người, gật đầu rồi quay sang nhìn Lý Duy Quân, anh giới thiệu: "Đây là chị mình, Phương Kỳ Lan."
Ra là người hôm trước cô thấy trên tầng chính là chị anh ấy, Khương Chí mỉm cười, nhìn vào đôi mắt rất đẹp của người đối diện: "Chào chị, em tên là Khương Chí."
"Đừng khách sáo thế!" Trên mặt Phương Kỳ Lan cũng nở một nụ cười hiền hòa, vừa bước tới vừa nói: "Chị từng nghe em trai chị nhắc đến em rồi, nhưng không biết em lại ở đây, nó cũng chẳng nói gì với chị cả."
Vừa nói vừa liếc Lý Duy Quân một cái, trong mắt mang theo nhiều hàm ý.
Lý Duy Quân có chút lúng túng, đưa tay gãi gãi lông mày: "Khương Chí ở phòng 208 tầng hai."
Phương Kỳ Lan kéo Khương Chí ngồi xuống: "Dạo này bận quá, không có thời gian ghé tiệm, cũng không biết em ở đây có quen không."
Tính cách hai chị em đúng là khác biệt rõ rệt, Khương Chí không ngờ Phương Kỳ Lan lại thân thiện như vậy, vừa mở lời đã xoá tan cảm giác xa cách ban đầu, rất gần gũi, mà khí chất lại mạnh mẽ khiến người ta không tự chủ được mà nghe lời, "Quen ạ, chỗ này rất tốt."
Phương Kỳ Lan đảo mắt một vòng: "Ừm, nó là đàn ông thì làm sao tinh tế cho được, hay là hai chị em mình thêm WeChat đi, em cần gì hoặc thấy có gì bất tiện, cứ nói trực tiếp với chị......"
"Chị." Tính toán gì mà lộ rõ cả trên mặt, Lý Duy Quân nhỏ giọng, bất đắc dĩ bật cười.
"Làm sao? Chị em thêm WeChat thì có sao đâu." Phương Kỳ Lan tỏ vẻ rất ngạc nhiên, đưa ly nước của Khương Chí cho anh: "Nào, lấy ly nước đi."
Lại hỏi cô: "Nè, có muốn ăn chút gì không? Bảo nó đi làm."
Khương Chí vội xua tay: "Không cần đâu chị, đừng phiền cậu ấy, em uống chút nước ấm là được rồi."
"Có gì mà phiền, nó là ông chủ mà, đừng khách sáo quá với nó."
Nghe vậy Khương Chí liền cười: "Vậy em sẽ không khách sáo đâu."
"Phòng 208 là phòng giường đơn đúng không," Phương Kỳ Lan quay sang nói lớn với Lý Duy Quân: "Gần đây mùa vắng khách, sao em không cho Khương Chí ở phòng giường lớn?"
Khương Chí ngăn lại: "Lãng phí lắm ạ, em có một mình, cũng không ở lâu, hơn nữa cậu ấy đã giảm giá cho em rất nhiều rồi."
Phương Kỳ Lan thuận miệng hỏi tiếp: "Tính ở đến bao giờ?"
"Ít nhất là tới tháng Bảy ạ, em tìm được công việc ngắn hạn."
"Cách đây xa không em?"
"Cũng tàm tạm, buổi sáng cậu ấy đi làm tiện đường có thể chở em luôn."
Phương Kỳ Lan cân nhắc, tiện đường chỗ nào nhỉ?
Lý Duy Quân đưa nước ấm đến trước mặt hai người, Phương Kỳ Lan không nhịn được cười, miệng gần như ngoác tới mang tai, trong lòng ngọt như mật: "Sao chị không biết em tiện đường ta?"
Khương Chí cảm thấy lời này có ẩn ý, Lý Duy Quân liếc chị mình một cái, giọng không gấp mà rất rõ: "Đi làm tiện đường, tan làm tiện đường, đừng tra hộ khẩu nữa."
Ý là đừng hỏi tiếp nữa, Phương Kỳ Lan cũng không vạch trần, "Còn dì Trịnh đâu? Ngủ rồi à?"
Lý Duy Quân còn chưa kịp nói, Khương Chí đã mở lời trước: "Dì về nhà rồi ạ, em sợ dì về khuya không an toàn, trong tiệm có em trông là được rồi."
Nói đến đây, Khương Chí cũng kể luôn chuyện thực đơn với Lý Duy Quân, giọng điệu tự nhiên như thể cô là bà chủ của tiệm vậy.
Lý Duy Quân nói có thể làm được, ngày mai anh sẽ đi hỏi thăm kỹ vấn đề định giá, nhanh chóng đưa việc này lên trên để xét duyệt.
Khương Chí cũng nói ngày mai cô sẽ chỉnh sửa lại một chút quy tắc đặt cơm và thời gian giao nhận, không thể để dì Trịnh vất vả quá.
Hai người cứ thế bàn bạc xong, không hề để ý tới ai khác, đến khi quay lại mới thấy Phương Kỳ Lan đang ở bên cạnh chống cằm cười tủm tỉm nhìn hai người họ, rụt rè được một lúc lâu rồi cuối cùng cũng không nhịn được, giọng điệu kỳ lạ buông một câu: "Ông trời có mắt! Chưa từng thấy em trai tôi dịu dàng với con gái như vậy! Em là người đầu tiên đó!"
Khương Chí ngượng ngùng cắn môi, định giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lý Duy Quân, kết quả là anh cũng không nói gì.
"Tài khoản mới của dì cũng là em làm hả?"
"Dạ, nếu tài khoản có thể vận hành thì thu nhập sẽ tốt hơn bây giờ."
Có người ấn chuông cổng nhà trọ, Phương Kỳ Lan liếc nhìn ra ngoài rồi đứng dậy, "Anh rể của em đó. Có việc thì tìm chị nhé, không có việc gì cũng có thể tìm chị tán gẫu, lúc nào nghỉ thì bảo nó đưa em qua nhà chị ăn cơm, nhất định phải đến đó nha Khương Chí."
Khương Chí vội đi theo tiễn cô ấy ra cửa, trước khi đi, Phương Kỳ Lan nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, thò tay từ trong xe nhéo nhéo má Khương Chí, bộ dạng kiểu "Em lời quá rồi đấy", cảm thán nói: "Em trai, trong tiệm em tìm được một bảo bối rồi đấy, vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại hiền lành dịu dàng nữa."
Lý Duy Quân từ nãy không chen được lời nào rốt cuộc cũng mở miệng, gật đầu, "Chị nói đúng."
Hiếm khi được người ta khen mà thấy ngượng ngùng, lần này Khương Chí thật sự bị chị chọc trúng, dưới ánh đèn mờ tối, vành tai cô đỏ rực, "Chị, đi đường cẩn thận."
Hai người trở vào nhà, Khương Chí nói: "Chị của cậu hoàn toàn không giống cậu, ý mình nói là về tính cách."
"Chị ấy sống tự lập từ rất sớm."
Khương Chí trầm ngâm một lúc, lại hỏi: "Cậu đã ăn tối chưa? Dì Trịnh có để phần cho cậu đấy."
"Chưa ăn, mình đang dọn lại phòng ngủ cho gọn, lúc nãy tìm đồ làm rối hết cả lên."
"Vậy cậu dọn nốt đi, mình hâm nóng lại đồ ăn."
Lý Duy Quân theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô, cả hai đều sững lại.
Đốt ngón tay anh có vết chai, cảm giác thô ráp khiến Khương Chí thấy ngưa ngứa.
Anh hình như cũng không ý thức được có gì không ổn, cứ thế nắm lấy cổ tay cô, "Mình tự làm được rồi."
"Đợi cậu làm xong thì biết mấy giờ rồi không? Bây giờ đã gần 11 giờ rưỡi rồi đó!"
Khương Chí xoay người đi về phía bếp, cổ tay vẫn còn ấm nóng, cô đưa tay ôm lấy, mạch đập cứ dồn dập không ngừng.
Lý Duy Quân dọn dẹp xong phòng, ngồi vào bàn ăn, đồ ăn đã được hâm nóng lại, Khương Chí thì đang chỉnh sửa thực đơn mà dì Trịnh gửi qua WeChat, "Cậu xem nè, lát nữa mình sẽ thiết kế lại cách trình bày rồi in ra treo ở quầy lễ tân."
"Có phiền không?"
"Không phiền, hồi đại học mình có học photoshop mà." Khương Chí ho nhẹ một tiếng, "Nhưng mà, cậu cũng chưa suy nghĩ kỹ tính khả thi gì đã đồng ý luôn rồi hả?"
"Cậu chắc chắn đã lên kế hoạch sẵn rồi, chuyện tốt như vậy sao lại không làm?"
Khương Chí bĩu môi.
Lý Duy Quân bị biểu cảm của cô chọc cười, "Khương Chí, mình nói cậu là nhân tài không phải nói đùa, mình mong cậu sẽ thấy thoải mái khi làm việc ở đây, cậu muốn làm gì cũng được, nhưng đừng tự ép mình quá sức."
Khương Chí trầm tư, không thể phủ nhận rằng những lời này khiến tim cô khẽ lệch nhịp,
"Cậu tin mình như vậy à? Không sợ mình làm cậu lỗ vốn sao?"
"Cậu không phải loại người đó."
Khương Chí liếc anh: "Xí, nói như thể hiểu mình lắm vậy."
"Cậu sẵn sàng nghĩ cho nhà trọ, nghĩ cho dì Trịnh, chứng tỏ cậu không có ý gì xấu cả."
"......"
Cứ tưởng anh sẽ thừa nhận là "Hiểu cậu", nhưng rốt cuộc lại không nghe thấy, ngược lại còn bị một câu nói nhẹ nhàng mà đẩy lùi.
Khương Chí chống cằm, thân hình cô tuy gầy nhưng khuôn mặt lại hơi tròn, hai má trông mềm mại, nhìn qua đã thấy rất đáng yêu, nhéo vào không biết sẽ cảm giác thế nào nhỉ?
Nếu anh nhéo thử, liệu tai cô có lại đỏ lên như khi nãy không?
Lý Duy Quân đặt đũa xuống, chăm chú nhìn cô, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, "Ánh mắt gì đây?"
"Đang quan sát cậu đó." Cô rất thẳng thắn.
Lý Duy Quân hiểu ý cô, cười khẽ: "Lại muốn điều tra mình à? Người khác muốn hiểu ai thì âm thầm quan sát, còn cậu thì dí thẳng mặt người ta mà hỏi."
"Sao phải vòng vo chi cho mệt, có gì thắc mắc thì hỏi luôn cho nhanh, chính mình hiểu rõ bản thân là được rồi."
Thật thẳng thắn, đúng là chỉ có kiểu tính cách thẳng như ruột ngựa của cô mới nói ra như vậy.
Khương Chí nhớ lại lời Phương Kỳ Lan nói khi nãy, bảo cô là người đầu tiên được anh đối xử dịu dàng, liền tò mò hỏi: "Cậu thích kiểu con gái như thế nào?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Lý Duy Quân không phản ứng kịp, nghẹn một chút, rồi cúi đầu uống canh, "Mình nói rồi mà, mình chưa từng yêu đương."
"Vậy cậu chưa bao giờ nghĩ tới mẫu người bạn gái lý tưởng à? Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ!"
Lý Duy Quân lau miệng, ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười, có vẻ như đang trêu chọc:
"Muốn biết chuyện tình cảm của mình đến vậy sao?"
"Đông Tử nói mấy cô khách nữ thuê trọ ở đây đều đến đây vì cậu, mà ai cũng xinh đẹp, đủ kiểu dáng luôn ấy."
Môi trường làm việc ở nhà trọ rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Duy Quân cảm thấy có phải là mình nên trừ lương của Cao Việt Đông vì nói chuyện riêng trong giờ làm hay không, "Cậu ta nói bậy đấy."
"Mình thì thấy cậu ấy nói đúng thật đó." Cô lấy điện thoại ra cho anh xem, "Lần đầu tiên mình đến nhà trọ cũng là vì xem được video giới thiệu này, hơn nửa bình luận đều khen cậu. Có thể được nhiều cô gái yêu thích như vậy, thế mà còn bảo Đông Tử nói linh tinh?"
Anh muốn hỏi, vậy có tính là em cũng thích anh không?
Lý Duy Quân quay đầu đi, "Cũng không khoa trương như cậu ta nói đâu."
"Vậy nghĩa là thật sự có người thích cậu rồi."
"Không nhiều đâu."
"Kiểu người như thế nào?" Trong đầu Khương Chí bắt đầu phác họa hình ảnh, "Nhiệt tình, thẳng thắn?"
"Hay là dịu dàng, trầm lặng?"
Anh không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Vậy xem ra cậu không thích những kiểu con gái đó, wow, yêu cầu của cậu cao thật đấy Lý Duy Quân." Khương Chí càng nói càng hăng, "Nhưng mà đúng rồi, tụi mình giờ yêu đương cũng không giống hồi mười mấy tuổi nữa, phải nghĩ đến tương lai, mình vừa xem được một video xem tướng tay, người ta nói đường tình cảm mà rõ ràng thì có khi cả đời chỉ yêu một lần, còn kết hôn với mối tình đầu nữa, rất sâu nặng. Mình gửi video đó cho cậu nhé, thấy giống cậu lắm!"
"Nếu không đúng thì xem cho vui thôi, đừng tin quá."
"Này Lý Duy Quân! Mình nói cả buổi mà cậu không có chút phản ứng gì à? Có nghe mình nói gì không đó!"
Phương Kỳ Lan nói cô dịu dàng.
Dịu dàng chỗ nào chứ, rõ ràng trước mặt anh cô rất lắm lời, líu ra líu ríu, còn hay tò mò, luôn tràn đầy hiếu kỳ.
Lý Duy Quân liếc mắt nhìn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mình thích sự kết hợp của hai tính cách này."
"Nhiệt tình mà vẫn dịu dàng? Một người cùng lúc có cả hai nét tính cách mâu thuẫn như vậy, đúng là hiếm có thật."
"Vẫn có người như thế."
"Vậy thì cậu tìm được rồi nhớ mà trân trọng cho tốt nhé. Thứ gì càng hiếm lại càng quý mà."
Anh khẽ gật đầu, "Ừm, cô ấy đúng là một báu vật."