Mùa Hạ Buông Xuống - Kim Du

Chương 9: Không thiệt đâu, Khương Chí




Khương Chí thật sự không biết nên nói gì, trong lòng vừa ấm áp lại phức tạp, Lý Duy Quân cứ như Doraemon, tất cả những món đồ trong túi của anh đều là những thứ mà cô thích.

Cô vui mừng nói: "Trong tiệm của cậu còn có cả nến thơm sao? Cậu cũng thích mùi này à?"

Lý Duy Quân không trả lời, chỉ nói: "Mùi này khá an thần, nếu không ngủ được thì cứ dùng một chút."

Khương Chí nhìn chăm chú vào bộ quần áo ở nhà của anh, nửa dưới là chiếc quần dài màu xám nhạt, nửa trên là chiếc áo thun rộng thùng thình màu đen, khiến làn da anh trông càng trắng hơn.

"Cảm ơn, cậu cũng mau đi nghỉ đi, hôm nay làm phiền cậu quá rồi."

Lý Duy Quân gật đầu, dặn dò cô: "Ngủ thật ngon, sắc mặt của cậu nhìn kém quá. Về vấn đề phòng ở không cần vội, nếu cần gì thì mình cũng sẽ giúp cậu tìm."

Khương Chí chớp mắt, khóe miệng nở một nụ cười, vẫy vẫy lọ nến thơm trong tay, "Ngủ ngon nhé."

Lý Duy Quân cũng đáp lại: "Ngủ ngon."

Khương Chí tắt đèn, đặt cây nến thơm lên trên tủ đầu giường. Ngọn lửa mờ ảo tạo ra một làn hơi ấm nhẹ nhàng, ánh sáng vàng nhạt từ cây nến dần tan chảy, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt. Đó là mùi hương mà cô quen thuộc, vị cam quýt mà cô yêu thích nhất. Cô rất thích ăn đủ loại quýt và cam, cả quả ngọt lẫn quả chua đều yêu thích, cũng rất thích những món đồ có mùi vị từ quả quýt.

Lúc học cấp ba, cô có một thói quen xấu, đó là rất dễ bị lạ giường. Sau mấy ngày huấn luyện quân sự, cô không thể ngủ ngon, luôn gặp phải tình trạng mất ngủ. Sau đó cô đã mang những cây nến thơm mà cô thường dùng ở nhà đến trường, nghĩ rằng mùi hương quen thuộc sẽ giúp mình ngủ ngon hơn. Tuy nhiên, kết quả lại không như cô mong đợi, tình trạng mất ngủ vẫn tiếp tục, cô đành phải học ngoại trú.

Sau khi vào đại học, cô không còn về nhà nhiều nữa, thói quen xấu của cô đã dần dần biến mất, cô cũng không còn sử dụng những cây nến thơm ấy nữa. Rất lâu rồi cô không mua loại nến này.

Khương Chí ngáp một cái, đôi mắt trở nên nặng trĩu. Ngọn lửa lung linh trong mắt cô dần mờ nhạt, khi cô nhắm mắt lại, những suy nghĩ dần dần biến mất. Khương Chí bỗng nhớ ra rằng cây nến thơm này là món quà cô mua khi còn học cấp ba, ở một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ tại Thanh Đàm. Cửa hàng đó giờ đã đóng cửa, không biết Lý Duy Quân mua ở đâu ra nhỉ?

*

"Thùng đồ đạc của chị đâu rồi?"

Phương Kỳ Lan thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, tới nhà trọ tìm một vòng, lại phát hiện mọi thứ mình cần để vệ sinh, từ đồ dùng cho đến mũ và tinh dầu đều không thấy đâu. Cô ấy chỉ thấy một cái rương trống không.

Lý Duy Quân đang giúp dì Trịnh dọn đồ ăn, không thèm nhìn qua, chỉ cúi người, một tay ôm ba cái bắp cải trắng mang vào phòng, "Em lại mua thêm cho chị."

"Em dùng à???" Phương Kỳ Lan nói: "Chị không thấy ở phòng vệ sinh tầng một, một ngày em có tắm 800 lần cũng không thể dùng hết nhanh như thế chứ?"

"Không phải, em lấy cho khách dùng."

Phương Kỳ Lan giơ tay định chọc em trai, nhưng nhìn thấy anh ôm đầy cải trắng, cô ấy lại bỏ tay xuống, tức giận mà không biết làm sao, "Có thu tiền không! Em có biết bộ đồ ấy bao nhiêu tiền không!"

Nhìn em trai như vậy, Phương Kỳ Lan biết ngay anh không lấy tiền, đang định nổi giận nhưng nghĩ đến gì đó lại bật cười: "Cho bạn học cấp ba của em dùng à?"

Lý Duy Quân vẫn im lặng, Khương Chí còn ở trên lầu, chắc chưa tỉnh. Nếu nói là cho Khương Chí dùng, Phương Kỳ Lan chắc chắn không chịu đi, còn sẽ đợi khi cô ấy xuống tầng, ngồi xổm xuống cạnh Khương Chí rồi cùng cô ấy hỏi này hỏi kia, giãi bày hết mọi chuyện.

Khương Chí có lẽ nhất thời sẽ chưa thể tiếp nhận được sự nhiệt tình của Phương Kỳ Lan. Đặc biệt là đây còn là người đang thúc giục anh sớm tìm người yêu.

"Trời ạ!" Phương Kỳ Lan buông một tiếng thở dài, khóe mắt cong lên, trông rất giống Lý Duy Quân.

Cô ấy cảm thấy cô gái này đúng là siêu thật! Trước đó còn nghĩ hai người họ chẳng có gì đặc biệt, vậy mà giờ lại thấy có chút kỳ lạ. Bởi vì bạn nữ xung quanh Lý Duy Quân thật sự quá ít, gần như không có ai đủ khiến cô ấy phải chú ý hay so sánh. Thế nên lần này, cô ấy mới để tâm hơn, người bạn học cấp ba kia chắc hẳn là người cô từng nghe nhắc đến. Cách Lý Duy Quân đối xử với cô ấy cũng đặc biệt hơn hẳn, cái gì tốt cũng nhường hết, sợ đối phương chịu thiệt hay không được thoải mái.

Quá mức thờ ơ với ai đó, hoặc quá mức quan tâm tới ai đó, với Lý Duy Quân mà nói đều là điều không thích hợp.

Phương Kỳ Lan thật sự lo lắng rằng Lý Duy Quân sẽ độc thân cả đời.

Hai mươi mấy năm đầu đời, anh đã sống quá khổ cực, nhà của họ cũng tan vỡ đến mức chẳng còn lại gì. Hiện tại cô đã có gia đình, chỉ còn lại mỗi người em trai là anh, cô chỉ hy vọng sau này anh có thể sống hạnh phúc hơn một chút.

Lý Duy Quân còn chưa nói Khương Chí đang ở trên lầu, vừa dọn xong đồ ăn liền hỏi cô:

"Chị định lúc nào về?"

Phương Kỳ Lan liếc anh một cái: "...... Nhà trọ này em nghĩ là ai bỏ vốn vào hả? Chị vừa mới tới, em đã định đuổi chị đi rồi à?"

"Chị cũng đã xem qua rồi, em làm cũng không tệ, mau về đi," Lý Duy Quân giục: "Anh rể em đang mong chị về nghỉ ngơi, đỡ phải lại càm ràm với em."

"Ảnh nói gì em?"

"Nói em chiếm hết sự quan tâm của vợ ảnh," Lý Duy Quân cười bất đắc dĩ, bắt chước giọng điệu ai oán nói: "Ảnh còn nói đầu óc chị lúc nào cũng chỉ lo tìm bạn gái cho em, trong mắt chẳng có người chồng như ảnh gì cả! Chị xem có nghe nổi mấy lời như vậy không!"

Phương Kỳ Lan giơ cánh tay phải lên, quàng qua cổ Lý Duy Quân kéo mạnh xuống. Tuy người cô gầy, nhưng từng tập võ nên sức lực rất dẻo dai. Lý Duy Quân bị ép cong lưng xuống, không chống cự mà để mặc cho cô ấy "ra đòn", tay trái cô ấy chỉ vào anh, tức tối nói:

"Anh rể em nói không đúng sao! Chuyện trọng đại của đời người, ngoài sự nghiệp thì chính là bạn đời! Nhà mình bây giờ chỉ còn mỗi mình em đơn chiếc, mau chóng tìm lấy một người có thể sống cùng em, cả hai biết thông cảm, bao dung lẫn nhau. Trong xã hội bây giờ, em nghĩ dễ gì tìm được một cô gái như vậy sao!"

Lý Duy Quân cũng không phản kháng gì, cứ để mặc cho Phương Kỳ Lan trêu chọc mình, cười đến mức vai rung bần bật, vỗ nhẹ lên tay cô ấy: "Được rồi, được rồi, nghe lời chị hết! Nhưng chị có thể đừng để anh rể em nằm chăn đơn gối chiếc không?"

Phương Kỳ Lan lúc này mới chịu buông tay.

Lý Duy Quân ngồi dậy, xoay xoay cổ, nói: "Để em đưa chị về."

"Không cần đâu," Phương Kỳ Lan xua tay, ra hiệu cho anh trở vào: "Ngày mai về nhà ăn cơm."

"Để xem đã," Lý Duy Quân đáp.

"...... Không cho em lấy lý do không muốn giới thiệu người yêu nữa đấy nhé!"

Lý Duy Quân lại bật cười: "Không phải vì chuyện đó đâu, em thật sự không chắc mai có rảnh không."

Phương Kỳ Lan tức đến mức hai mắt gần như muốn đảo ngược lên trời, để lại một câu:

"Vậy thì dứt khoát đừng tới nữa, bao giờ tìm được bạn gái thì dẫn thẳng về nhà cho chị, đỡ phải để chị nhìn thấy em lủi thủi một mình mà bực bội."

Lý Duy Quân: "......"

Nhìn theo chiếc xe của Phương Kỳ Lan rời xa, Lý Duy Quân quay lại sân, nhặt hết những chiếc lá cải rơi trên mặt đất, rồi vào nhà. Lúc này Khương Chí đã xuống lầu, đang đứng trước quầy thanh toán tiền thuê nhà, Cao Việt Đông thì cầm chứng minh thư của cô, vừa kiểm tra vừa cố gắng trò chuyện làm quen.

Lý Duy Quân hơi nheo mắt lại.

Cao Việt Đông không biết có nên thu tiền của cô hay không, Lý Duy Quân vẫn chưa lên tiếng, cậu ấy cũng chẳng rõ giữa hai người họ là quan hệ gì, đang còn chần chừ thì Lý Duy Quân đi tới, liếc mắt ra hiệu cho Cao Việt Đông. Ngay lập tức, Cao Việt Đông đưa giấy tờ tùy thân trả lại cho Khương Chí, rồi rút vào bếp phụ giúp đỡ.

Lý Duy Quân hỏi Khương Chí: "Tối qua ngủ thế nào? Nửa đêm có thêm hai người đến trọ, hơi ồn một chút, có làm cậu khó chịu không?"

"Không có," Khương Chí lắc đầu, "Mình không nghe thấy gì cả, ngủ rất ngon."

Hôm nay cô không trang điểm cầu kỳ như lúc rời đi trước đây, chỉ tô một chút son. Nhưng bản thân cô vốn đã trắng trẻo, dung mạo cũng rất xinh xắn, không cần quá nhiều phấn son điểm xuyết cũng khiến cả người toát lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Mọi thứ chuẩn bị cũng gần xong rồi, lát nữa mình đi luôn. Mình vừa mới liên hệ chỗ căn hộ kia, chủ nhà chắc khoảng chín giờ mới qua được."

Khương Chí ngẩng đầu nhìn Lý Duy Quân, dưới ánh sáng tự nhiên mới phát hiện nước da anh ngăm hơn một chút, hơn một tháng rồi không gặp, trông anh có vẻ gầy đi so với lần trước. Đường nét trên khuôn mặt hiện rõ hơn, vốn dĩ khuôn mặt này không gầy đã rất ưa nhìn, giờ gầy đi càng thêm sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, đầy khí chất.

Cô nói có chút khách sáo.

"Không sao đâu, mình tự đi cũng được, nếu cậu bận thì cứ làm việc của mình đi."

Lý Duy Quân cụp mắt xuống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ cô cũng không nhận ra một điều, mỗi khi trong lòng có chuyện, ánh mắt cô sẽ vô thức để lộ hết.

Người càng thân quen với cô, lại càng dễ dàng nhìn thấy những cảm xúc ấy.

Như thể đang chờ được dỗ dành vậy.

Lý Duy Quân vừa cảm thấy vui, lại vừa không biết phải làm sao.

"Có chuyện gì vậy?" Lý Duy Quân chống tay lên quầy bar, bước về phía trước một bước, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại mà cả hai không hề nhận ra. Giọng anh dịu dàng hỏi cô.

Khương Chí có chút giận dỗi, nhưng bản thân cũng chẳng biết mình đang giận dỗi điều gì. Hình như là đang giận Lý Duy Quân, lại cũng giống như đang giận chính mình.

Lúc nãy tỉnh dậy, Khương Chí đứng trên tầng nhìn thấy anh và một cô gái đang đứng trong sân. Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, nét mặt và hành động đều rất thân mật. Cô chưa từng thấy Lý Duy Quân có dáng vẻ như vậy với ai bao giờ.

Chắc hẳn là bạn gái của anh nhỉ.

Bộ đồ dùng chăm sóc tóc và tinh dầu gội đầu có lẽ cũng là của người đó.

Khương Chí chợt nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Trước khi cảnh sát đến, hình như cô còn nắm lấy tay Lý Duy Quân. Khi đó thực sự rất sợ, mọi thứ khác đều bị cô bỏ lại phía sau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải bám lấy thứ gì đó để cảm thấy an toàn. Bàn tay dày và ấm áp của Lý Duy Quân đúng là đã cho cô cảm giác ấy. Nhưng giờ đây, khi đã bình tĩnh lại, cô mới nhận ra hành động đó thực sự là vượt quá giới hạn.

Cô đã không giữ khoảng cách, mà anh cũng vậy.

Nhưng anh thì không thể như thế được. Một người đã có bạn gái, sao có thể làm như vậy chứ!

Khương Chí nghĩ, sớm biết vậy thì đã nghe lời Kiều Ánh Dao hỏi thử anh ấy một câu, sớm biết vậy thì đã không gọi anh ấy đến. Rất nhiều chuyện thật ra chỉ cần vượt qua được khoảnh khắc mấu chốt là sẽ ổn thôi, cô hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, chỉ là lúc đó đầu óc rối tung, đến khi bình tĩnh lại thì cô cũng đủ khả năng tự xử lý.

Hơn nữa, Lý Duy Quân cũng vậy, tại sao lại không nói rõ ràng với cô một câu?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Chí không còn dịu dàng như lúc nãy nữa, cô nói ra một câu không hợp với lòng mình: "Chỉ là sợ làm phiền cậu quá thôi."

Cô mím môi, rồi bỗng nhiên cảm thấy không hiểu tại sao mình lại phải gượng gạo như vậy? Có chuyện thì cứ nói thẳng ra là được rồi! Anh ấy đã hỏi đến như vậy, còn cứ vòng vo bóng gió thì có ích gì?

Thế nên, khi đã hạ quyết tâm, ánh mắt cô trở nên rất kiên định, nhìn thẳng vào anh, không chớp.

"Nếu bạn gái cậu nhìn thấy sẽ không thoải mái đâu. Chuyện hôm nay muốn đi xem nhà cùng mình, cậu có nói với cô ấy chưa? May là chúng ta vẫn chưa đi, nhưng mình nghĩ cậu vẫn nên nói với cô ấy một tiếng thì hơn."

Lý Duy Quân ngay lập tức hiểu ra, bờ vai thả lỏng, tim "thình" một cái, bàn tay đang nắm chặt cũng buông ra. Đáng lẽ anh nên để Phương Kỳ Lan gặp Khương Chí sớm hơn.

Ai... phải giục chị ấy đi sớm mới phải.

Anh suy nghĩ xem liệu có nên bảo chị ấy quay lại hay không? Có lẽ cũng chưa đi xa đâu.

Anh cúi người xuống, cố gắng để Khương Chí không phải ngẩng đầu lên, có thể nhìn thẳng vào anh, nói: "Cậu thấy rồi à? Đó là chị gái ruột của mình. Có quan hệ huyết thống hẳn hoi, chị ấy lớn hơn mình bảy tuổi, tên là Phương Kỳ Lan."

Biểu cảm của Khương Chí thoáng khựng lại...

"Mình chưa từng có bạn gái, Khương Chí." Lý Duy Quân nhìn đôi mắt trong veo của cô, con ngươi đen nhánh, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi đỏ thắm của cô, rồi nhẹ nhàng lặp lại, vô cùng kiên nhẫn: "Chưa từng có."

Khương Chí ngẩn người, là chị gái của anh ấy thật à...

Hiểu lầm rồi, còn làm ầm lên một trận, mắng người ta hơi sớm, may mà chưa chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng...

Cô nhất thời không biết nên nói gì, đưa tay gãi nhẹ vành tai: "À... là chị gái cậu à, vậy là mình hiểu lầm rồi. Lớn hơn cậu bảy tuổi á? Nhìn không ra đâu, trông trẻ quá trời, cảm giác còn ngang ngang tuổi cậu ấy chứ!"

Trong lòng Lý Duy Quân vẫn có chút tiếc, đáng lẽ nên để Phương Kỳ Lan nghe được lời khen này, anh vốn không giỏi khen ai, trước giờ cũng chưa từng khen cô gái nào: "Chị mình mà nghe được mấy lời thế này thì sẽ thích lắm."

Nhưng rồi Khương Chí lại kịp nhận ra, anh ấy hình như đang "nhấn mạnh" chuyện này với cô — cái chuyện "chưa từng có bạn gái" ấy.

Đó là những gì Khương Chí đọc được từ từng lời nói, từng ánh mắt của Lý Duy Quân.

Anh bỗng cười tươi, chân thành vô cùng, nói: "Thật đó, không lừa cậu đâu."

Đúng là họa thủy mà...

"Vậy sao cậu lại không yêu ai?" Cô nhìn sang một bên, thuận miệng hỏi, những người nổi bật giống như anh mà cô quen hầu như đều đã từng yêu đương cả rồi. "Yêu cầu của cậu cao lắm hả?"

Lý Duy Quân thở dài một hơi, nhưng không có vẻ gì buồn bã, ngược lại trông rất bình thản, giọng anh thấp đi một chút, thong thả nói: "Ừ, chắc là vậy, mình đang chờ người có duyên của mình xuất hiện."

Khương Chí thầm nghĩ, vậy thì chắc anh cứ chờ mà độc thân đi, yêu cầu cao quá, cứ đòi hỏi sự hoàn hảo thì chắc là duyên phận mãi cũng không tới đâu.

Cô khẽ cụp mắt xuống, đột nhiên nhận ra rằng, hai người họ đang đứng rất gần, rất gần nhau. Một tay anh đặt lên quầy bar cạnh bên người cô, trong tư thế ấy, cô gần như bị anh ôm gọn trong vòng tay.

Gần quá rồi.

Không biết từ khi nào họ lại đứng gần đến thế?

Khương Chí cứng người lại, hương thơm trên người anh thoang thoảng lướt qua mũi cô, ngửi rất dễ chịu, mà cũng thật quen thuộc, nhưng cô lại không thể nhớ nổi đó là mùi gì...

Thấy cô đang nhìn chằm chằm vào tay mình, Lý Duy Quân cũng chợt nhận ra vừa rồi mình có hơi nóng vội, quá sốt sắng khi giải thích với cô. Tuy vậy, anh vẫn không thay đổi tư thế, chỉ hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói.

"Lúc có thời gian rảnh vào dịp nghỉ thì chị gái mình cũng ghé qua tiệm xem một chút. Lúc sửa sang lại nhà trọ, chị ấy còn bỏ thêm một ít tiền vào. Nhưng chị ấy không đến nhiều lắm đâu, chị ấy làm cảnh sát, mà còn là cảnh sát hình sự, bình thường bận lắm."

Khương Chí lấy lại tinh thần, suy nghĩ vài giây rồi mới tìm được một câu để nói:

"Cậu với chị ấy nhìn cũng khá giống nhau, nhất là lúc cười, rất giống."

Lý Duy Quân cầm lấy chìa khóa xe, cười đáp:

"Cả hai bọn mình đều giống mẹ."

"Đi chưa?" Lý Duy Quân hỏi cô: "Giờ mà qua thì chắc vừa đúng lúc gặp được chủ nhà đi làm."

Cái vụ hiểu lầm ban nãy khiến Khương Chí cảm thấy mình đúng là nên diễn lại từ đầu, vì một lúc thì bảo không cần anh đi, lúc sau lại bảo muốn anh đi cùng, thật là kỳ cục. Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, làm ra vẻ ngạc nhiên:

"Cũng đúng thật! Trễ như vậy rồi à, sáng nay mình ngủ quên. Vậy đi thôi, không đi bây giờ thì không kịp mất."

Lý Duy Quân gật đầu phối hợp, mỉm cười đi theo sau cô. Khi Khương Chí kéo cửa ghế phụ ra mới phát hiện anh đã đổi xe:

"Cậu đổi xe mới à?"

"Chiếc lần trước là của anh rể mình, còn chiếc này là của mình. Hôm qua đi công tác về nhà, vừa đem xe về luôn. Mình ra khỏi tỉnh gần nửa tháng, từ đó đến giờ vẫn chưa quay lại Tây Đồ."

Bảo sao, Khương Chí khẽ nói: "Bận rộn thật."

"Ừm, chủ yếu là do mấy hôm nay đi làm liên tục, gặp nhiều người, việc lặt vặt thì quá nhiều, nên mình vẫn chưa hỏi cậu dạo này thế nào. Cũng may là cậu đã gọi cho mình, chuyện này cậu có nói với ba mẹ chưa?" – Lý Duy Quân hỏi.

Khương Chí đáp là chưa, "Mình không dám nói với họ. Nếu biết, chắc chắn họ sẽ lao đến đây và bắt mình về ngay. Công việc hiện tại tuy hơi bận, nhưng lương vẫn được trả đúng hạn, môi trường ở trường học cũng tạm ổn, nên mình vẫn chưa nghĩ đến chuyện nghỉ việc."

"Mình thấy cậu đăng ảnh với học sinh trên vòng bạn bè."

"Mình đang dạy gia sư thêm cho hai bé lớp Một, một bé lớp Bảy, với hai bé lớp Mười Hai học kèm riêng từng em một."

"Thế thì bận thật rồi."

"Phải đấy, mỗi ngày phải nói oang oang suốt, nếu không giữ được trật tự thì bãi chiến trường ngay. Nói đến mức khản cả cổ, may mà giọng mình vốn đã to sẵn, chứ không chắc đã khàn đặc từ lâu rồi."

Lý Duy Quân dường như rất có cảm xúc với chuyện này, "Ừm, đúng là cậu không giỏi lắm trong việc nói nhỏ nhẹ."

"Gì cơ?"

"Ý mình là... giọng cậu vang dội thật."

Cô lại quên mất chuyện đó.

Nơi cô xem cách nhà trọ không xa lắm, Khương Chí và Lý Duy Quân vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Chủ nhà đang đợi họ ở chốt bảo vệ, Lý Duy Quân lái xe rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại dưới một dãy chung cư.

Dãy chung cư này, nhìn từ bên ngoài, đúng là đã có tuổi.

"Đừng nhìn bên ngoài thấy cũ kỹ vậy, mấy năm nay mới vừa tu sửa lại một lượt đấy." – Chủ nhà lên tiếng.

Bà chủ nói bằng phương ngữ Tây Đồ chính gốc, Khương Chí nghe không hiểu, nhưng Lý Duy Quân thì hiểu hết, anh phiên dịch từng câu sang tiếng phổ thông để nói lại với cô. Khương Chí khá ngạc nhiên khi biết anh vốn là người Thanh Đàm vậy mà lại nói được tiếng địa phương Tây Đồ lưu loát như vậy, nghe còn rất tự nhiên.

Căn phòng ở ngay tầng một, chủ nhà mở cửa. Bên trong là một căn hộ bình thường gồm ba phòng ngủ một phòng khách, tuy nhiên không gian không rộng lắm.

"Hai phòng bên kia là người thuê lâu dài, nếu cháu thuê phòng riêng thì chính là phòng này."

Phòng ngủ rất nhỏ, vừa bước vào là một cái bàn học nhỏ, sát bên là giường đơn, cuối giường là phòng vệ sinh.

Không có gì đặc biệt, nhưng được cái rất sạch sẽ.

Chủ nhà nói: "Tuy phòng hơi nhỏ, nhưng khu này thật ra không tệ đâu, thường thì lượng khách thuê không nhiều, nên cả căn phòng này chỉ có mình cháu ở, rất tự do. Bếp cũng có thể dùng thoải mái, máy giặt đặt ngay trong bếp."

Lý Duy Quân không nói gì, anh dang hai tay, cảm giác chắc cũng bằng chiều rộng của căn phòng ngủ này. Giường kê sát tường, bên cạnh chỉ có một lối đi nhỏ đủ cho một người qua.

Khương Chí hỏi chủ nhà: "Giá thuê tháng là bao nhiêu ạ?"

Chủ nhà nhìn Lý Duy Quân một cái, biết anh cũng mở nhà trọ nên không hét giá cao: "850 một tháng. Trả theo tháng, theo quý hay theo năm đều được. Với lại wifi ở đây đã lắp sẵn, không cần đóng thêm phí mạng, thiết bị điện cũng đầy đủ cả, bếp gas cũng dùng được, chỉ cần xách vali vào ở thôi, cháu chỉ cần tự thanh toán tiền điện nước là được."

Lý Duy Quân ngó mấy góc tường: "Đồng hồ điện với đồng hồ nước mỗi phòng tách riêng à?"

"Phòng này từ trước tới nay đều là cho thuê riêng, nên sẽ cho lắp đồng hồ điện mới."

Đang nói, người thuê phòng bên cạnh đã về, là một cặp đôi. Chủ nhà chào hỏi, rồi họ vào phòng và đóng cửa lại.

Khương Chí định mặc cả, nói: "Phòng của cô đúng là sạch sẽ, tiện lợi thật đấy, nhưng bọn cháu còn hẹn xem mấy chỗ nữa, sẽ đi coi rồi liên hệ lại."

"Được rồi! Người trước vừa trả phòng là bọn cô đã tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ rồi. Khu này ngay trước cổng là tiệm ăn, đi về hướng đông mấy trăm mét là tới trạm xe công cộng, gần cả khu trung tâm, đi đâu cũng tiện! Cháu cứ xem thêm đi rồi sẽ thấy, chỗ cô giá cả với tiện ích cực kỳ hợp lý!"

Lý Duy Quân nghiêng người đi đến cửa nhà vệ sinh, bên trên WC cần kéo rèm. Cửa sổ nhà vệ sinh là kính ba lớp, có thể nhìn rất rõ cảnh người đi lại ngoài đường.

"Bây giờ đang là mùa đông thì còn đỡ, ống cống của tầng trệt này vào mùa hè có bị bốc mùi không?"

Chủ nhà bị hỏi khựng lại, "Thế thì cô bớt cho cháu, 800 một tháng."

Khương Chí với Lý Duy Quân nhìn nhau, đang định nói tiếp thì từ trong phòng nghe tiếng cặp đôi bên kia đang cãi nhau.

Cách âm cũng không tốt lắm, chắc buổi tối nào cũng có thể nghe thấy phát sóng trực tiếp mất.

Chủ nhà có lẽ cũng nhận ra điểm này, liền vội vàng giải thích: "Họ chỉ ở tạm thôi, hai tối nữa là chuyển đi. Bên kia là phòng có giường lớn."

"Vâng," Khương Chí nói, "Bọn cháu đi xem thử chỗ khác rồi sẽ quay lại trao đổi thêm."

Ngồi trên xe, Khương Chí lẩm bẩm với Lý Duy Quân: "Cậu thấy không, cái điều hòa đó bị khóa ổ cắm, muốn dùng phải trả thêm tiền."

"Ừ, điều hòa trông cũ lắm rồi, chắc là dùng lâu rồi, loại công suất lớn, bật lên thì tốn điện lắm."

"Cậu tính ở luôn không?" Lý Duy Quân thẳng thắn nói: "Mình khuyên cậu không nên ở phòng đó đâu. Nó ở tầng trệt, WC lại hướng ra ngoài, thật ra khá bất tiện, cách âm chắc chắn không bằng mấy tầng trên. Cậu không để ý à? Toilet là kiểu ngồi xổm, mùa hè dễ bốc mùi lắm."

Khương Chí vẫn đang tìm phòng khác: "Mình thấy vậy chứ chắc cũng không thuê, đi xem thêm đã."

Dạo quanh gần bốn giờ mà chẳng có kết quả gì, thời điểm này thuê nhà không phải là chuyện dễ. Cô còn phải cân nhắc kỹ về khoảng cách, không thể ở quá xa chỗ làm, lại còn phải đảm bảo an toàn. Hơn nữa, quanh đây có hai trường đại học, nhiều sinh viên thường thuê nhà bên ngoài, nên phòng trống cũng không nhiều.

Khương Chí xem xét hai phòng hợp thuê chung và một phòng thuê riêng. Một căn cô không hài lòng với cách trang trí, căn còn lại cô cảm thấy bạn cùng phòng ở khá lôi thôi luộm thuộm. Phòng thuê riêng thì thường chỉ có hợp đồng một năm, tiền thuê lại quá cao, nói chung là chẳng có lựa chọn nào ổn cả.

Lý Duy Quân đi cùng cô cả ngày, từ sáng sớm tới chiều muộn. Mặt trời lúc này đã ngả nghiêng, tâm trạng của cô cũng rơi rụng theo bóng nắng, mà nếu xin nghỉ thêm một ngày nữa thì bị trừ mất 35 tệ, lại còn phải nhờ giáo viên khác dạy bù nữa, thật là phiền phức. Giáo viên chịu đổi ca cũng không có nhiều.

Khương Chí lầm bầm: "Không ngờ bây giờ tìm được phòng ổn lại khó đến thế. Hay là ở tạm cái chỗ thanh niên kia? Mặc cả thêm chắc cũng được."

"Còn tính ở tạm? Mình nói thật, nhiều nhất không quá một tuần là cậu chịu không nổi."

Khương Chí bị nói trúng tim đen, "...Mình đâu có khó tính đến vậy!"

Ai mà biết, hồi cấp ba vì không ngủ được trong ký túc xá nên sẵn sàng dậy sớm nửa tiếng mỗi sáng, mắt thâm quầng ăn vội bữa sáng để kịp đến lớp, buổi tối ngáp ngắn ngáp dài cũng nhất định phải về nhà ngủ, vậy mà lại nghĩ mình không khó tính ư?

Lý Duy Quân bật cười khẽ, bất ngờ gọi cô: "Khương Chí."

"Gì?" Cô đang nhìn chăm chăm vào điện thoại, không ngẩng đầu lên.

"Khương Chí," anh lại gọi lần nữa, "Ở lại với mình, ở lại "Mùa Hạ Buông Xuống."

Cô sững lại, ngẩng đầu.

Lý Duy Quân dừng xe, nghiêng mặt sang.

Màn hình điện thoại tắt, ánh sáng trắng cũng biến mất. Ánh hoàng hôn mờ mờ rọi vào trong xe, trong mắt hai người phản chiếu tầng ánh sáng màu cam ấm áp tự nhiên, Khương Chí cảm thấy đôi mắt Lý Duy Quân lúc này vô cùng dịu dàng, vô cùng sáng.

Anh lúc nào cũng vậy, không hỏi "có muốn ở lại không", lần này cũng thế, nói thẳng luôn: "Ở lại đi, phòng cậu ở không cho ai thuê nữa, mình sẽ lấy đúng giá thị trường thôi."

Cô thấy đầu óc quay mòng mòng, nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: "Cậu thiệt quá rồi."

Lý Duy Quân nhìn thẳng phía trước, mặt trời đã hoàn toàn khuất sau chân trời, nửa bầu trời là sắc cam rực rỡ, nửa còn lại chuyển dần sang tím thẫm. Ngày dài sắp hết, cái lạnh mùa đông cũng đang dần tan, mùa xuân sắp đến.

Anh lại khởi động xe. Điểm đến là nhà trọ, cô ngồi bên ghế phụ vẫn đang ngơ ngác nhìn anh, nghe được anh thì thầm: "Không thiệt đâu, Khương Chí."