-dậy mau lên
hắn lay người nó kêu muốn khản cổ không piết bao nhiêu lầm
-ukm. Mấy giờ rồi?
Nó vương vai tỉnh dậy . Lấy tay dụi mắt hành động đáng yêu này c*̉a nó khiến hắn ngẩn ngở
-à ờ c*̉ng trưa rồi đấy
hắn úp úng đỏ mặt đứng dậy bỏ đi
-này sao mặc đỏ thế?
Với con mắt tinh tường c*̉a nó hắn muốn thoát c*̉ng khó
-điên ak, làm gì có
hắn quay lạh gỏ vào đầu nó cáu
-anh điên thì có
nó tức gjận đạp mạnh vào chân hắn bỏ chạy
-con qủy kia đứng lại
hắn điên tiết ôm chân hét
-xin lổi tôi là người anh mới là qủy
nó đang chạy quay lại nhìn hắn lè lưởi
-cô.... Hắn cứng họng
cứ thế nó cứ chạy hắn cứ rượt đến khi mệt rã mới dừng lại
-thôi ko chạy nửa
nó dựa vào gốc cây thở lấy thở để
-tôi c*̉ng hết sức rồi
hắn ngồi bên cạnh c*̉ng chẳn khá hơn là bao. "kon người c*̉ng chạy nhanh vậy sao?"
-tôi là một trường hợp đặt biệt màk
Nó nháy mắt trả lời khi đọc được suy nghỉ c*̉a nó
-sao cô thík đọc suy nghỉ c*̉a tôi thế
hắn nhăn mặt khi để ý nó ngoài suy nghỉ c*̉a hắn hình như không đọc nghỉ c*̉a ai khác
"vì tôi thík thế" nó suy nghỉ nhìn hắn cười
-sở thík c*̉a cô hay nhỉ. Nhưng...sao tôi đok đk suy nghỉ c*̉a cô
hắn đáp lại suy nghỉ c*̉a nó rồi chợt giật mình
-đơn giản tôi có thể khống chế cho phép hoặc ko cho anh đọc suy nghỉ c*̉a tôi
nó nhúng vai trả lời . Câu nói vừa dứt c*̉ng là lúc chẳng thấy tăm hơi nó đâu ngoài một cái bóng mờ ảo đằng xa