Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 10




18

Cung Vị Ương.

Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, cao quý này, cuối cùng ta cũng hiểu gương mặt tinh xảo của Ngụy Cửu Chiêu là từ đâu mà có. Ta quỳ dưới bậc thềm một tuần trà mới nghe Tô hoàng hậu nhàn nhạt mở miệng:

"Ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn một chút."

Quan sát ta một lát, Tô hoàng hậu khẽ cười một tiếng:

"Bản cung nghe nói, ngươi từ nhỏ lớn lên ở dân gian?”

"Đứa nhỏ Tiểu Cửu này, cũng không biết làm sao lại không thích những danh môn quý nữ..."

Ta nghe ra ý tứ cảnh cáo trong đó, lặng lẽ vùi đầu xuống thấp hơn. Giọng nói của Tô hoàng hậu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy nghi:

"Nó luôn như vậy, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực chất lại luôn giấu diếm chút tâm tư của mình, luôn khiến bệ hạ và bản cung phải hao tâm tổn sức.”

"Ngày thường ngươi cũng nên khuyên nhủ nó nhiều hơn..."

Nghe Tô hoàng hậu dạy bảo, ta lại có chút thất thần. Trước đây ta từng nghe nói đương kim đế hậu cũng từng là phu thê thuở thiếu thời. Năm tháng ân ái nhất của hai người, Đại hoàng tử Ngụy Sâm ra đời, vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử.

Mấy năm đó, cung Vị Ương được sủng ái không suy, vinh quang tột bậc. Nhưng ân sủng của quân vương tựa nước chảy. Theo vài lần tuyển phi, cung Vị Ương dần trở nên lạnh lẽo. Nhìn các hoàng tử công chúa lần lượt ra đời, Tô hoàng hậu như bị dồn vào bước đường cùng, dùng hết những thủ đoạn bẩn thỉu mà trước kia bà khinh thường, tiếp tục mang thai đứa con thứ hai.

Tình yêu lại khiến người ta mù quáng đến vậy, khiến một quý nữ thế gia quen nhìn bi kịch nơi hậu cung, lại muốn dùng con cái để giữ chân phu quân của mình.

Cái thai thứ hai của Tô hoàng hậu không được an ổn, khi sinh còn suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Mà lúc bà khó sinh, hoàng đế lại đang ở bên một mỹ nhân mới nhập cung, tỉ mỉ vẽ lông mày dưới trăng.

Từ đó, cuối cùng Tô hoàng hậu cũng tuyệt vọng. Bà dồn tất cả sự phẫn nộ, không cam lòng, còn có cả oán hận với phu quân, toàn bộ trút lên người đứa bé vừa mới sinh ra. Đứa bé này ngay cả tên cũng không có, bởi vì xếp thứ chín cho nên gọi là Ngụy Cửu. Mãi đến khi Cửu hoàng tử phụng mệnh "đi sứ nước khác", Hoàng đế thấy cái tên này thật sự khó có được sự phong nhã nên mới ra lệnh cho Nội vụ phủ chọn một chữ "Chiêu".

Giờ đây, Tô hoàng hậu dùng móng tay sơn đỏ gõ nhẹ lên mép bàn, cúi đầu nhìn ta:

"Hiện giờ biên quan đại thắng, Lệ Vương cũng nên trả lại hổ phù. Sau này phải phò tá Thái tử cho tốt.

"Ngươi cũng phải nhanh chóng sinh con nối dõi cho Hoàng gia.”.

"Nam nhân mà, có con rồi, trong lòng mới yên ổn được..."

Trước kia, bọn họ đã đưa Ngụy Cửu Chiêu sáu tuổi đến nước địch đầy rẫy nguy cơ làm con tin. Giờ đây, bọn họ lại dùng hắn làm đá mài dao, dùng xong thì muốn thu hồi binh quyền của hắn...

Trước kia ta từng hỏi hệ thống, vì sao Ngụy Cửu Chiêu lại là "phản diện". Câu trả lời của hệ thống là:

【Phản diện sở dĩ là phản diện, là bởi vì mọi hành động của hắn đều bắt nguồn từ hận ý.】

Ta bỗng nhiên nhớ lại trận ám sát thảm khốc trên đường đào vong nhiều năm trước. Lúc đó, trên một chiếc thuyền nhỏ chao đảo, Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay ta, lặp đi lặp lại câu hỏi:

"Ngươi đối xử tốt với ta, rốt cuộc là muốn có được gì từ ta?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân có mặt mày giống Ngụy Cửu Chiêu đang ở vị trí thượng tọa. Rõ ràng bọn họ là người thân nhất của hắn, lẽ ra phải là người yêu thương hắn nhất trên đời này. Thế nhưng bọn họ lại có cả trăm ngàn lý do để không yêu thương hắn.

Sao hắn có thể không hận cho được.

19

Ta quỳ ước chừng nửa canh giờ, quỳ đến mức đầu gối đều đau nhức, lúc này mới nghe có cung nhân thông báo:

"Lệ Vương điện hạ đến ——"

Ngụy Cửu Chiêu mặc triều phục tay áo rộng, bước nhanh vào trong điện. Khi hắn khom người hành lễ, đai ngọc treo lơ lửng không lay động, như núi Thái Sơn sụp mà không đổ.

Sau khi hàn huyên vài câu, Ngụy Cửu Chiêu nắm lấy tay ta:

"Thời gian không còn sớm, không tiện làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi nữa.”

"Nhi thần đưa A Lộc hồi phủ trước."

Tô hoàng hậu che miệng cười khẽ:

"Nói là không làm phiền bản cung, thật ra là đau lòng thay Vương phi phải không?

"Quả thật là trưởng thành rồi, biết thương thê tử của mình rồi."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta, không hề phản bác:

"Ừm, nàng ấy vừa khỏi bệnh, không chịu được mệt mỏi."

Ta nghe vậy, cũng vừa vặn ho khan vài tiếng, làm bộ đến mức khiến Ngụy Cửu Chiêu bật cười, xoa nhẹ vào lòng bàn tay ta. Tô hoàng hậu nhìn cảnh tượng trước mắt có chút thất thần, ánh mắt xa xăm xuyên qua chúng ta, như rơi vào một giấc mộng xưa cũ nào đó.

Ta và Ngụy Cửu Chiêu định cáo lui. Đột nhiên Tô hoàng hậu gọi hắn lại:

"Bổn cung chợt nhớ ra, khi còn bé con rất thích chơi mấy món đồ nhỏ…”

"Hình như con đặc biệt thích đá cầu?"

Bà ấy gượng cười, phất tay với hạ nhân bên cạnh:

"Mấy hôm trước con đại hôn, bổn cung không ban thưởng gì, sợ không hợp ý con.”

"Nay đã nhớ ra, con hãy đến kho lấy mấy món đồ chơi hồi bé đi.”

"Coi như giữ làm kỷ niệm."

Nụ cười của Ngụy Cửu Chiêu cứng đờ trên môi:

"... Mẫu hậu nhớ nhầm rồi.”

"Người thích đá cầu là Thái tử điện hạ."

Hắn giấu đi vẻ tự giễu trong đáy mắt, sắc mặt có chút tái nhợt:

"Khi còn bé nhi thần không có nhiều đồ chơi.”

"Thứ tường chơi, chỉ có một cái trống bỏi."

Nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô hoàng hậu hiện lên một chút mờ mịt hiếm thấy:

"À, vậy sao..."