Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 14




26

Mùa đông, lạnh vô cùng.

Thái tử Ngụy Sâm dẫn quân đến Thần Vũ Môn. Hệ thống báo động không ngừng, ta bất chấp sự ngăn cản của mọi người, bất chấp tuyết lớn mà ra khỏi vương phủ.

Hệ thống nôn nóng nói:

【Phản diện có uy vọng quá cao trong tam quân.

【Tuy nam chính dùng Hổ phù triệu binh nhưng trong lúc đối đầu toàn bộ các tướng sĩ đều phản chiến…】

Ta gian nan mới có thể trèo lên lầu thành, đã nghe Ngụy Cửu Chiêu cười lạnh nói với người dưới thành:

“Đại ca, ngươi dựa vào cái gì mà lại cho rằng những tướng sĩ cùng vào sinh ra tử với ta trên sa trường, sẽ vì một tấm Hổ phù mà đầu quân cho ngươi?”

Dưới thành.

Ngụy Sâm cùng thân vệ của hắn đã bị thiết giáp quân cầm trường mâu vây quanh. Mũi mâu tạo thành vòng vây càng lúc càng thu hẹp, bức bách từng bước, ép bọn họ đến mức lưng tựa lưng, không còn đường lui.

Trên lầu thành.

Nhìn thấy ta đang mang thai, khó khăn tiến lên, vẻ mặt Ngụy Cửu Chiêu tối sầm lại. Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, kéo ta đến trước mặt. Ta bị Ngụy Cửu Chiêu giam cầm trong lòng, sống lưng bị huyền giáp cộm đến đau nhức.

“Nàng đến vừa đúng lúc."

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo tay ta đặt lên mũi tên lông vũ, sau đó từ từ kéo căng dây cung… mũi tên nhắm thẳng vào yết hầu của Ngụy Sâm dưới thành. Hô hấp của ta cứng lại, theo bản năng muốn giãy dụa, lại cảm thấy cánh tay của Ngụy Cửu Chiêu đang không ngừng siết chặt eo ta.

Hắn hơi nghiêng đầu, thì thầm bên tai ta:

“Lâm Lộc, nàng cho rằng năm xưa mũi tên độc lao ra ở cửa vương phủ, kẻ chủ mưu là ai?”

Ta há miệng, không thể tin được mà nhìn xuống dưới thành. Sắc mặt Ngụy Sâm trắng bệch, nhìn về phía ta từ giữa vạn quân. Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng mơ hồ hiểu được hàm  nghĩa của câu "Bảo trọng".

Lòng ta nổi lên như trống dồn, vẫn cố gắng nói:

"Ngụy Cửu Chiêu, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của chàng..."

Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Cửu Chiêu càng thêm âm trầm. Giây tiếp theo, ngón tay đang giương cung của hắn đột ngột buông ra. Ta kinh hãi đến mức gần như không thể thở nổi, dùng hết sức lực giãy giụa mới khiến mũi tên lệch đi một tấc.

"Bung——!"

Tiếng dây cung nổ vang, gió mạnh thổi tung tóc mai của ta. Mũi tên mang theo tiếng rít chói tai, bắn trúng vai Ngụy Sâm. Nhìn Ngụy Sâm thổ huyết ngã xuống dưới thành, toàn thân ta kịch liệt run rẩy, nước mắt cũng không thể tự chủ mà rơi xuống.

Nghe tiếng nức nở của ta, Ngụy Cửu Chiêu im lặng một lát, đột nhiên bực bội ném cây cung trong tay xuống. Hắn ấn vai ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ:

"Từ khi sinh ra, Ngụy Sâm hắn đã là thái tử kim tôn ngọc quý, còn ta ngay cả tên cũng không xứng có.”

"Ta làm con tin thay hắn mười năm, phụ hoàng mẫu hậu muốn ta làm đá mài dao cho hắn, ta còn phải dập đầu tạ ơn.”

"Lâm Lộc, sao bây giờ ngay cả nàng cũng muốn che chở cho hắn?"

27

Ta sớm đã không nghe lọt tai, chỉ một mực rơi lệ cầu xin:

"Ngụy Cửu Chiêu, chàng có thể tha cho hắn một con đường sống được không, cầu xin chàng..."

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta hồi lâu, đột nhiên giơ tay về phía thuộc hạ phía sau. Binh lính dưới thành nhận lệnh, một bộ phận bắt đầu đồ sát thân vệ của Thái tử, một bộ phận khác bắt đầu đổ dầu hỏa.

Ngụy Cửu Chiêu lạnh lùng tuyên bố:

"Đêm nay, Thần Vũ Môn sẽ bốc cháy một trận lửa lớn.”

"Đợi đến ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết…”

"Tội thái tử ý đồ mưu phản, hạ độc giết hại trung cung, đã phải đền tội tại Thần Vũ Môn."

Ta ngây người rất lâu mới phản ứng lại, hắn lại muốn thiêu chết một Nguỵ Sâm đang sống sờ sờ. Ta nhìn hắn mà không dám tin:

"...Hắn là thân ca ca ruột của chàng!"

Không biết talấy đâu ra sức lực, liều mạng giãy giụa khỏi tay Ngụy Cửu Chiêu, lảo đảo nhào đến mép thành lâu. Nhìn cảnh tượng luyện ngục dưới thành, ta kinh hãi mở to hai mắt…

Trong màn lửa bay tán loạn, toàn thân Ngụy Sâm tắm máu đau đớn thảm thiết kêu la, giãy giụa, lăn lộn... cuối cùng bị nuốt chửng vào trong biển lửa. Bụng ta đau nhói, mất hết sức lực nặng nề quỳ xuống đất.

Phía sau, tiếng bước chân vang lên. Ngụy Cửu Chiêu kéo ta dậy, không cho ta kháng cự mà ấn vào lòng. Hắn dùng tay che đi đôi mắt còn đang rơi lệ của ta:

"Đã không nỡ, vậy thì đừng nhìn."

Biển lửa luyện ngục bốc lên mùi khét, tầm nhìn tối đen... dường như đưa ta trở lại nơi thang máy nồng nặc khói, tối tăm không thấy ánh mặt trời kia. Ta không ngừng run rẩy ở trong lòng Ngụy Cửu Chiêu, mà bên tai toàn là tiếng hoan hô của tướng sĩ:

"Ngụy Sâm đã chết, nghịch tặc đền tội!"

"Ngụy Sâm đã chết, nghịch tặc đền tội!..."

Cuối cùng ta cũng ngất đi.

...

"Vương phi, dùng sức! Dùng sức đi!"

Trên giường sinh, ta đau đến hai mắt lệ nhòa, mấy lần đau đến mất đi ý thức, lại bị người bóp nhân trung đánh thức. Ta nghe thấy bà đỡ bẩm báo với Ngụy Cửu Chiêu:

"Vốn dĩ vị trí thai của vương phi rất chuẩn, đủ tháng đủ ngày.”

"Nhưng đã mấy tháng nay vương phi  ưu tư quá độ, gặp ác mộng không ngừng. Bây giờ lại đột ngột bị kinh hãi, e rằng..."

Giây tiếp theo, Ngụy Cửu Chiêu sải bước tiến vào phòng sinh, đi đến đầu giường ta. Ta nhìn hắn, cắn răng giơ tay tát hắn một bạt tai. Hai mắt ta đỏ ngầu, suýt chút nữa đã muốn chất vấn hắn, rõ ràng có một kết cục vẹn cả đôi đường, vì sao cứ phải đi đến bước đường này?!

Ngụy Cửu Chiêu rũ mắt, dùng ngón cái lau đi vệt máu nơi khóe miệng, sau đó mặt không đổi sắc nói với bà đỡ:

"Còn có thể đánh người, vậy là còn sức lực.”

"Tiếp tục đỡ đẻ cho Vương phi."