Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 3




5

Gần đến kinh thành, chúng ta gặp phải một trận ám sát vô cùng thảm khốc. Đêm đó, năm ám vệ vì bảo vệ chủ nhân mà chết, trong số bọn họ có người từng nhét kẹo cho ta, có người nhờ ta vá áo…

Ngụy Cửu Chiêu tự mình thẩm vấn thích khách bị bắt, dùng cực hình ép hỏi thế lực đứng sau thì nhận được đáp án là Tô gia ở kinh thành. Mà Hoàng hậu nước Ngụy cũng là mẹ đẻ của Ngụy Cửu Chiêu, chính là đích nữ của Tô gia.

Khi một đao kết liễu thích khách, ánh mắt của Ngụy Cửu Chiêu tối tăm đến mức khiến người ta sợ hãi không thôi. Hắn chậm rãi lau đi vết máu nơi đuôi mắt, cười tự giễu:

"Ha, sớm nên đoán được."

Sau trận ám sát đó, chúng ta buộc phải đi đường thủy, chọn những nơi hẻo lánh hơn một chút.

Tiết thu đông. Bờ sông lau sậy kết sương trắng xóa, Ngụy Cửu Chiêu cũng càng thêm trầm mặc. Lúc này, hệ thống lại ban bố nhiệm vụ không hề đúng lúc:

【Giá trị hảo cảm của phản diện: 40%】

【Hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, phần thưởng tăng gấp đôi.】

Trong khoang thuyền. Lò đất nhỏ đỏ rực đang hun nóng rượu. Trong tiếng nổ lách tách trong lò, ta do dự lấy từ trong túi gấm ra một thứ, đưa cho Ngụy Cửu Chiêu. Đó là một con nai nhỏ được tết từ cọng cây lau sậy.

Thấy Ngụy Cửu Chiêu nhíu mày, ta vội dùng đầu ngón tay chấm trà, viết lên trên bàn: 【Tặng ngươi.】

Ngụy Cửu Chiêu nhìn con nai nhỏ trong tay ta, rất lâu sau mới lên tiếng:

"Nữ nhân trước đây dùng loại đồ chơi nhỏ này để dỗ dành ta…”

"Nàng ta vì bảo vệ đích trưởng tử mà đã lừa gạt một đứa bé sáu tuổi như ta lên kiệu đi sứ nước khác.”

"Còn ngươi? Lâm Lộc, ngươi là vì cái gì?"

Ta nghi ngờ hắn đang mượn cớ, bèn phản bác:

【Công Tôn tiên sinh bọn họ, cũng từng tặng ngươi đồ mà!】

Ngụy Cửu Chiêu nói: "Bọn họ trung thành với ta, là vì cầu tiền đồ.

"Ngươi và bọn họ cầu giống nhau sao?"

Ta nhất thời á khẩu, theo bản năng cúi đầu, ánh mắt né tránh. Giống nhau sao? Đại khái… là không giống rồi. Ta mang theo nhiệm vụ công lược mà đến, ngay từ đầu đã có động cơ không thuần khiết. Ta lừa gạt Ngụy Cửu Chiêu, sau đó lại tự lừa mình dối người mà đối xử tốt với hắn, mong muốn bù đắp phần nào có chút nực cười

Lúc này, ta hoảng loạn vô cùng, theo bản năng muốn trốn chạy, lại bị Ngụy Cửu Chiêu nắm chặt cổ tay. Cuối cùng ta cũng nhận ra trạng thái của Ngụy Cửu Chiêu có chút không đúng. Hắn tiến lại gần ta, gần như cố chấp muốn xác nhận điều gì đó:

"Lâm Lộc, ngươi đối xử tốt với ta, rốt cuộc là muốn cái gì?"

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc:

【Nhiệm vụ hôn môi sắp hết hạn, đếm ngược 10, 9...】

Thế là ta hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt theo bản năng lướt qua môi hắn. Ngụy Cửu Chiêu sững sờ, sau đó bị chọc cười:

"Ngươi thật là... to gan lớn mật."

Ta còn chưa kịp giải thích, đột nhiên có một con sóng ập đến khiến cả con thuyền lay động. Ta đứng không vững, thân mình nghiêng ngả, ngã nhào về phía Ngụy Cửu Chiêu...

6

Ta bị một đôi bàn tay nhỏ nhắn lay tỉnh. Thấy ta tỉnh lại, Tiểu Thị Tử nhíu mày hỏi:

"Lâm Lộc, sao người lại khóc?"

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, lại thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lúc này mới phản ứng lại. Ta đã không còn ở Đông Cung, càng không còn ở trên con thuyền đang lắc lư kia nữa. Ta lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt, khẽ lắc đầu: 

"Không có gì."

Tiểu Thị Tử nghi ngờ nhìn ta một cái, sau đó không khách khí mà thúc giục ta rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đồ ăn cho nó.

Bữa sáng là bánh bao thịt và cháo gạo. Tiểu Thị Tử kén ăn, mỗi thứ chỉ cắn một miếng rồi không ăn nữa, còn làm đổ thức ăn đầy đất. Ta có chút tức giận, ra lệnh cho nó mang thức ăn lãng phí đi cho gà ăn. Tiểu Thị Tử vốn không muốn nhưng vừa nghe nói có gà thì lại hớn hở chạy ra hậu viện.

Ta đang dọn dẹp bàn ăn. Thím Vương mang một giỏ trái cây đến. Bà là hàng xóm quen biết với ta. Năm xưa ta có thể mở một tiệm bánh bao ở ngoại ô kinh thành, không thể thiếu sự giúp đỡ của thím Vương. Gần đây bà đang một lòng muốn mai mối ta với Lưu Nhị Ngưu ở tiệm thịt heo.

Hiện tại, bà nhiệt tình nắm tay ta nói chuyện phiếm, câu nào cũng không rời khỏi Lưu Nhị Ngưu, nói thân thể hắn cường tráng, bản tính cũng thật thà, còn ở khá gần.

Thím Vương vỗ đùi: "Ngươi thu dọn một chút, cùng ngày là có thể gả đi, tiện lợi biết bao!"

Bình luận ào ào nổi lên như tỉnh ngộ:

【Thì ra nữ phụ muốn tái giá, chẳng trách lại đối xử nhạt nhạt với con trai như vậy.】

【Đột nhiên nghĩ đến, có phải năm xưa nữ phụ và phản diện chưa hòa ly không? Vậy sau này làm sao Muội bảo làm Thái tử phi đây?】

【Vấn đề không lớn, một tờ giấy hưu thư là xong rồi.】

Ta đang ứng phó với thím Vương, thấy Tiểu Thích Tử như một con nghé con xông vào sau khi cho gà ăn xong. Thằng bé mang khí thế hung hãn chất vấn thím Vương:

"Ngươi là người xấu!”

"Chính là ngươi muốn ép Lâm Lộc gả cho người ta?"

Thím Vương giật mình: "Ở đâu ra đứa bé này, dáng vẻ lại tuấn tú như vậy?"

Ta chỉ đành mơ hồ nói là con của cố nhân, đến ở tạm một ngày. Thấy mặt Tiểu Thị Tử đầy vẻ địch ý trừng mắt nhìn bà, thím Vương không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:

"Ngươi không cho Lâm Lộc gả chồng sao?”

"Nhưng nàng là cô nương gia lẻ loi một mình. Nàng phải thành thân gả chồng, người khác mới không dám bắt nạt nàng!"