Nghe Đâu Thê Tử Hai Lòng

Chương 4




7

Khó khăn lắm mới tiễn được thím Vương đi, ta cùng Tiểu Thị Tử ngồi lên xe trâu đi đến kinh thành. Suốt dọc đường, Tiểu Thị Tử đều bặm môi. Mãi đến khi đến kinh thành náo nhiệt, ta lo lắng bị lạc nên chủ động nắm tay thằng bé, cuối cùng nó mới hừ hừ hai tiếng, chân mày thả lỏng.

Thằng bé vừa đi vừa nhảy chân sáo, vô cùng hiếu kỳ, thấy gì cũng muốn mua. Thấy ông lão bán rau bên đường dắt hai con chó mực to, nó đòi mua chó về nuôi để trông nhà cho ta.

Ta bất đắc dĩ nói: "Chó là của a công, ông ấy không bán đâu."

Tiểu Thị Tử ngẫm nghĩ một lát, lập tức ầm ĩ đòi mua cả ông lão về nhà nuôi cùng.

Ta: "..."

Cứ vừa đi vừa dừng, mãi lâu sau chúng ta mới đến được cửa cung Hoàng Thành. Ta liếc nhìn Tiểu Thị Tử đang nghiêng đầu suy tư bên một sạp hàng nhỏ, quay đầu khẽ hỏi thị vệ canh cửa cung:

"Vị quan gia này, không biết Thái Tử điện hạ đã tan triều chưa?"

Mặt mày thị vệ vốn không kiên nhẫn

"Dạo gần đây điện hạ đang chuẩn bị đại hôn, sao ngươi là..."

Lời còn chưa dứt, hắn liếc thấy Tiểu Thị Tử phía sau ta, sắc mặt lập tức biến đổi đến chóng mặt. Hắn ghé tai nói nhỏ với một thị vệ khác vài câu rồi nhanh chóng chạy vào Hoàng Thành. Chẳng bao lâu sau, từ trong cung truyền ra tiếng ồn ào náo động.

Một đám cung nhân đang vây quanh một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, rầm rộ mà tiến về phía này.

Ta kéo Tiểu Thị Tử lại: "Chúng ta chơi trò chơi nhé, được không?"

Mắt thằng bé sáng lên nhưng mặt vẫn khó chịu: "Chơi thế nào?"

Ta cười nói: "Bây giờ con nhắm mắt lại, đếm ngược mười tiếng.”

"Đợi con mở mắt ra, ta sẽ tặng con một món quà, được không?"

Tiểu Thị Tử gật đầu đồng ý, còn có chút ngượng ngùng nói:

"Thật ra con cũng chuẩn bị quà cho người đó.”

"Thôi được, lát nữa đưa cho người luôn!"

Nói xong, Tiểu Thị Tử lập tức che mắt lại, sốt ruột bắt đầu lớn tiếng đếm.

"Mười, chín..."

Ta đứng dậy, nhìn Tiểu Thị Tử lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Ta nghĩ, sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Vừa đi chưa được bao xa, ta nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo:

"Thế Tử gia! Ngài đi đâu vậy? Khiến ta tìm mãi..."

Ta bước nhanh hơn, hòa lẫn vào dòng người. Ta vừa rẽ qua góc phố, từ phía cửa thành lập tức truyền đến tiếng khóc xé ruột xé gan:

"Nàng, nàng lừa gạt ta!”

"Hu hu, phụ thân nói không sai, Lâm Lộc giỏi lừa người nhất mà!"

8

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc không còn rõ ràng nữa.

Trong hẻm nhỏ. Ta dựa vào tường từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.

"Cô nương..."

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng vỗ vai ta. Ta ngẩng đầu lên, người đến là một nữ tử ăn mặc như người bán hàng rong. Nàng đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ:

"Vị tiểu công tử đi cùng cô nương vừa nãy. Cậu ấy mua một hộp son phấn ở chỗ ta, nói là muốn tặng người."

Nữ tử giải thích, lúc đó nàng nhận tiền rồi quay người đi lấy hàng, quay lại thì đã không thấy bóng dáng ai. Ta ngơ ngác nhận lấy hộp son môi này, thậm chí quên cả nói lời cảm ơn.

Ta bỗng nhớ ra. Nhiều năm trước, lần *****ên ta đến Thịnh Kinh, dường như cũng từng có một hộp son phấn như vậy. Khi đó, chúng ta đã trốn chạy ngàn dặm, vượt qua mười tám lần ám sát, từ biên giới gian khổ đến được Thịnh Kinh.

Ngày *****ên đến kinh thành, Nguỵ Cửu Chiêu dẫn ta tìm hết các danh y, kết quả đều nhận được câu trả lời y hệt nhau:

"Bệnh câm của cô nương là bệnh tâm lý, dùng thuốc hay châm cứu cũng không có tác dụng."

Ta cũng không thất vọng lắm, bệnh mà y học hiện đại còn không giải quyết được, sao có thể chữa khỏi ở thời cổ đại đây?

Có lẽ là để an ủi ta, Nguỵ Cửu Chiêu hứa sẽ đồng ý với ta một nguyện vọng.

Hắn nói: "Lâm Lộc, dù nàng muốn gì, ta cũng sẽ đồng ý."

Ta mừng rỡ, lập tức kéo Nguỵ Cửu Chiêu đi mua một hộp son môi. Khi thử trang điểm, ta nhìn về phía Nguỵ Cửu Chiêu rồi nở nụ cười.

Khoảnh khắc đó, hệ thống thông báo:

【Giá trị rung động của nhân vật phản diện: 60%】

……

Kinh thành thoạt nhìn sóng yên biển lặng, thực tế lại sóng ngầm cuộn trào. Lần này Ngụy Cửu Chiêu hồi kinh, thái độ của hoàng đế không rõ, chỉ sai Nhị hoàng tử sắp xếp cho hắn ở dịch quán, chờ đợi diện Thánh

Dịch quán.

Một buổi trưa mưa phùn lất phất, có khách quý đến thăm. Ngoài Nhị hoàng tử, lần này còn có thiên kim của một vị Thiếu khanh. Nghe nói, đương kim thánh thượng có ý chỉ nàng làm chính phi của Ngụy Cửu Chiêu.

Rượu qua ba tuần. Vị thiên kim của Thiếu khanh che khăn che mặt mới khoan thai mở miệng:

"Hai vị điện hạ, giày tất của thần nữ ướt rồi, xin phép được đi thay y phục trước."

Đợi nàng đi rồi, Nhị hoàng tử say khướt ôm lấy vai Ngụy Cửu Chiêu, cười lớn:

"Nữ nhân này trước kia cứ quấn lấy đòi gả cho bản vương.”

"Nhưng thanh danh của nàng ta đanh đá ghen tuông, có ai trong kinh thành mà không biết? Bản vương đây chướng mắt nàng ta..."

Nghe vậy, Ngụy Cửu Chiêu cũng cười theo, thái độ cung kính, dường như không hề cảm thấy nhục nhã.

Thiên kim của Thiếu khanh muốn thay y phục. Ta là nữ tử duy nhất ở đây, nàng ta đương nhiên được dẫn đến phòng khách của ta. Trong phòng chỉ còn hai người, nàng ta đột nhiên hỏi:

"Ngươi là thị thiếp của Cửu điện hạ sao?"

Thấy ta lắc đầu, nàng ta sai ta đi lấy y phục sạch sẽ. Đợi ta mang y phục vào sương phòng, lại thấy nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, trong tay đang nghịch hộp son môi mà ta vẫn luôn không nỡ dùng. Nàng ta mở hộp nhỏ, dùng đầu ngón tay chấm một chút con:

"Son môi của Thiên Hương Lâu là tuyệt phẩm ở kinh thành.”

"Chỉ là màu sắc này... quá diễm tục, e là chỉ có phụ nhân chốn phố phường tầm thường mới thích."

Nàng ta cười cười, đặt hộp son môi xuống: "Không xứng để tô điểm cho ta."