Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 10: Chương 10




Hắn không biểu cảm, chất vấn nàng: “Hôm nay Thế tử phi rơi xuống hồ, có phải do ngươi cố ý?”

Lời nghi ngờ ấy như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Vân Kiểu.

Nàng dốc hết chút sức lực cuối cùng, dập đầu xuống đất: “Thế tử phi ngày thường đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!”

Nàng có thể cảm nhận ánh mắt Tạ Duẫn Khâm lạnh như băng, còn lạnh hơn cả tuyết phủ trên người nàng.

Bất giác, nàng bỗng rất muốn biết một đáp án.

“Thế tử gia.” Nàng dồn hết sức ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nỗi bi thương cùng tuyệt vọng không thể diễn tả.

“Suốt mười hai năm qua, trong lòng ngài, nô tỳ từng có một vị trí nào đó hay chưa? Chẳng lẽ nô tỳ không đáng để ngài tin tưởng dù chỉ một chút sao?”

Tạ Duẫn Khâm nhìn nàng chằm chằm mấy giây, rồi đột nhiên lướt qua một tia bật cười như thể cảm thấy câu hỏi của nàng quá nực cười.

Hắn thản nhiên nói: “Ngươi hà tất phải hỏi một câu tự rước nhục vào thân như vậy.”

 

  8

Ánh mắt Vân Kiểu hoàn toàn ảm đạm.

Tạ Duẫn Khâm nhìn xuống nàng từ trên cao, giọng điệu khôi phục sự lạnh lùng: “Bản Thế tử không thể chứa chấp một nha đầu vô dụng không biết bảo vệ chủ nhân như ngươi. Hôm nay liền chuyển ra khỏi nội viện, làm một nha hoàn thô sử đi.”

Sau khi trở về từ bãi tuyết, Vân Kiểu không tránh khỏi một trận trọng bệnh.

Trong cơn sốt cao, nàng chìm vào những giấc mộng cũ.

Nàng mơ thấy Tạ Duẫn Khâm của ngày trước.

Năm đầu tiên vào hầu phủ, Vân Kiểu bị ma ma giáo tập phạt quỳ trong phòng củi. Khi đó, tiểu thiếu gia Tạ Duẫn Khâm trèo tường vào, mang theo vài miếng bánh hoa quế, cùng nàng chịu đựng một đêm lạnh lẽo.

Vân Kiểu không biết ngày sinh của mình, vì vậy mỗi năm, vào ngày hai người gặp nhau, Tạ Duẫn Khâm đều tặng nàng một món quà, nói là chúc mừng sinh thần nàng.

Khi nàng bị kẻ khác khinh bạc, dù bản thân ở kinh thành cũng không khá hơn là bao, hắn vẫn vung roi ngựa, đánh đám công tử bột kia quỳ xuống xin lỗi nàng.

Giữa cơn mê man, khóe mắt Vân Kiểu chợt lóe lên chút ướt át, nhanh chóng thấm vào tóc mai, biến mất không dấu vết.

Lần nữa tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đã bị chuyển khỏi phòng riêng của Tạ Duẫn Khâm, bị người ta đưa đến ngoại viện.

Giữa những tiếng pháo vang lên lác đác, Vân Kiểu khó khăn ngồi dậy, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, mấy nha hoàn đang quét tước. Thấy nàng, bọn họ lập tức tụ lại, giọng điệu tràn đầy chế giễu.

“Chậc, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi thì mau đi làm việc đi! Còn tưởng mình vẫn là người được Thế tử gia sủng ái chắc?”

“Đồ không biết thân biết phận, dám tranh sủng với Thế tử phi, có chết cũng đáng đời!”

“Trước đây dựa vào sự cưng chiều của Thế tử mà làm mưa làm gió, nếu không thì sao bao nhiêu năm qua, Thế tử chỉ giữ lại mỗi mình nàng ta làm thông phòng chứ?”

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch đến gần như trong suốt, cả người gầy yếu mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Đối với những lời ác ý đó, nàng làm như không nghe thấy.

Nhìn quanh một lượt, lúc này nàng mới nhận ra cả phủ đều đã treo đèn lồng đỏ.

Bất chợt, nàng hỏi: “Hôm nay là ngày gì rồi?”

Mấy người kia nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Là ngày hai mươi chín tháng Chạp.”

Thì ra, ngày mai đã là đêm giao thừa.

Trong lòng Vân Kiểu thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.

Nàng cứ tưởng mình sẽ không qua nổi trận sốt cao này.

May mà ông trời thương xót, để nàng còn sống rời khỏi hầu phủ, từ đây vĩnh viễn không gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.

“Đa tạ.”

Nói xong, Vân Kiểu liền quay về phòng riêng.

Người tuy bị chuyển ra ngoại viện, nhưng đồ đạc của nàng vẫn còn trong nội viện.

Vân Kiểu nhanh chóng thu dọn hành lý, khoác bọc đồ lên vai, rời khỏi phòng.

Không ngờ mới đi được mấy bước, liền đụng mặt Tạ Duẫn Khâm.

Người đàn ông trước mặt vẫn sừng sững như cây tùng, dáng vẻ kiên cường không đổi, ánh mắt nhìn nàng cũng chẳng khác gì ngày thường.

Trong lòng Vân Kiểu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng lùi sang một bên hành lễ.