Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 11: Chương 11




Tạ Duẫn Khâm chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, nửa bước cũng không dừng lại.

“Thế tử gia đi thong thả.”

Đây là câu cuối cùng Vân Kiểu nói với hắn.

Đợi đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi đứng thẳng người lên.

Vân Kiểu bước thẳng về phía cổng Hầu phủ.

Người giữ cửa chặn nàng lại, nàng liền đưa khế bán thân ra cho họ kiểm tra, sau đó thuận lợi ra ngoài.

Trời đổ tuyết lớn.

Bóng dáng mảnh mai của Vân Kiểu nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một hàng dấu chân.

Chẳng bao lâu sau, tuyết rơi dày đặc che lấp tất cả, không còn dấu vết nào.

Tựa như nàng chưa từng tồn tại.

Tuyết rơi suốt một đêm, giao thừa đã đến, tiếng pháo vang không ngừng.

Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề vào cung chúc Tết, đến chạng vạng mới trở về Hầu phủ.

Hai người tách ra đi tắm rửa, sau đó cùng đến chính sảnh đón giao thừa.

Trong phòng tắm, Tạ Duẫn Khâm nâng tay gọi: “Người đâu.”

Nhưng bước vào lại là một nha hoàn lạ mặt.

Hàng mày hắn thoáng chau lại, rõ ràng hôm qua vẫn còn thấy Vân Kiểu, đã có thể ngồi dậy được rồi, vậy mà vẫn chưa đến hầu hạ hắn?

Tạ Duẫn Khâm có chút bực bội, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày Tết, đành thu lại vẻ mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Thôi, lui xuống đi.”

Nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm đến chính sảnh.

Bữa cơm tất niên đã được dọn lên, Tề Uyển Hề cũng đã ngồi sẵn ở đó chờ hắn.

Hắn quét mắt xung quanh, vẫn không thấy Vân Kiểu, lần này, hắn không còn nhịn được nữa.

Vừa ngồi xuống, hắn liền lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Vân Kiểu lên hầu hạ.”

“Ai ya!”

Lời vừa dứt, Tề Uyển Hề bên cạnh bỗng kinh ngạc kêu lên.

Nàng ấy nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ có chút ngại ngùng.

“Chuyện này… Thế tử, hôm qua Vân Kiểu cùng một nam nhân đến chuộc lại khế bán thân của nàng ấy. Thiếp thấy hai người họ tình cảm chân thành, liền cho phép nàng ấy xuất phủ lấy chồng rồi!”

 

  9

Tạ Duẫn Khâm đột ngột siết chặt chiếc chén sứ trong tay, bóp nát nó.

Khuôn mặt ôn hòa mà hắn vẫn giữ trước mặt Tề Uyển Hề bỗng chốc rạn nứt.

Mảnh sứ cắm vào tay, máu chảy xuống.

Tề Uyển Hề còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã hoảng hốt thốt lên: “Thế tử! Chàng sao vậy?”

Nàng ấy vội gọi người mang đồ đến, tự mình giúp hắn xử lý vết thương.

Tạ Duẫn Khâm rũ mắt, sắc mặt không rõ cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại rơi xuống đỉnh đầu của Tề Uyển Hề.

Ba tháng nay, sự ngoan ngoãn dịu dàng của vị Thế tử phi này chẳng lẽ chỉ là giả tạo?

Mười mấy năm sống ở kinh thành, Tạ Duẫn Khâm đã thấy đủ những kẻ tâm cơ tính toán, đấu đá lẫn nhau.

Vậy mà Vân Kiểu ở bên hắn bao năm, tâm tư vẫn đơn thuần đến mức đáng cười. Trước kia nàng và Tề Uyển Hề thân thiết là thế, kết quả lại bị chính người này bán đi.

Tạ Duẫn Khâm khẽ cười nhạt trong lòng, dù là cố ý hay không, đây cũng là nhân quả của Vân Kiểu. Vì nàng mà hắn và chính thất phát sinh hiềm khích, rốt cuộc có đáng hay không?

Sau khi xử lý vết thương cho Tạ Duẫn Khâm, Tề Uyển Hề ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt u ám của hắn.

Nàng ấy khẽ run, nước mắt lập tức dâng tràn, giọng nói mềm mại mang theo chút e dè: “Tháng này Vân Kiểu thực sự không biết điều, luôn khiến Thế tử tức giận, thiếp mới đồng ý gả nàng ấy cho một thương nhân giàu có ở Tô Châu…”

“Thế tử, ngài trách thiếp tự ý quyết định sao?”

Tạ Duẫn Khâm thu hết biểu cảm của nàng ấy vào mắt, thật giả thế nào, hắn nhất thời không thể xác định.

Chỉ sau một thoáng trầm mặc, hắn bỗng mỉm cười, dáng vẻ hòa nhã, nhưng đáy mắt lại chẳng hề có ý cười.

“Không sao, nàng đã là chủ mẫu của Hầu phủ, chuyện đi hay ở của một nha hoàn, nàng làm chủ là được.”

Chuyện này cứ thế kết thúc.

Bữa cơm tất niên và đêm trừ tịch sau đó, không ai nhắc lại chuyện của Vân Kiểu nữa.

Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề chúc mừng năm mới xong, liền thẳng bước quay về viện của mình.

Tề Uyển Hề nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, trong lòng dâng lên chút bất an, dường như có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.