Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 17: Chương 17




Nô tỳ bị bán qua tay, đổi chủ, đổi tên đổi họ vốn là chuyện bình thường. Thậm chí, nếu không gặp được chủ tử tốt, có khi ngay cả mạng sống cũng chẳng giữ nổi.

Lần đầu tiên, Vân Kiểu nhận thức rõ ràng về sự nhỏ bé và yếu ớt của bản thân.

Lại thêm vài ngày nữa, Vân Kiểu đặt chân đến Tô Châu.

Nàng tá túc tạm thời trong một ngôi văn miếu đổ nát ngoài thành. Khi đang ra ngoài nhặt củi, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm và cả tiếng kêu cứu.

Tim Vân Kiểu chợt thắt lại. Ban ngày nàng từng nghe người ta nói về bọn sơn tặc hoành hành gần đây, chẳng lẽ lại để nàng gặp phải?

Nấp vào một góc tối, nàng nhìn thấy một già một trẻ vận y phục gấm vóc sang trọng, trên người mang khí chất quyền quý, nhưng lúc này cả hai đang chật vật tháo chạy, trông vô cùng nhếch nhác.

Tiếng đánh nhau đã tiến lại gần. Vân Kiểu không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn lặng lẽ ra hiệu.

Sau một hồi vất vả né tránh, cuối cùng nàng cũng đưa được hai người kia vào một hang động kín đáo.

Ở bên cạnh Tạ Duẫn Khâm mười hai năm, những ngày đầu gian khổ, chuyện sinh tồn nơi hoang dã xảy ra không ít. Vì vậy, những kỹ năng mà nàng học lỏm được nay cũng có dịp phát huy tác dụng.

Nhìn Vân Kiểu thành thạo xử lý việc che giấu dấu vết, lại còn lấy thuốc và nước sạch đưa cho mình, thiếu nữ trẻ tuổi kia mới dần bình tĩnh lại.

Nàng ta hướng về phía Vân Kiểu chắp tay thi lễ: "Ta là Tô Tô Châu, Tô phủ Tam tiểu thư, Tô Cận Nguyên. Vị này là tổ mẫu của ta. Đa tạ nữ hiệp ra tay cứu giúp, sau này tất có hậu tạ."

Vân Kiểu thầm nghĩ, tiểu thư này chắc đọc thoại bản nhiều quá rồi. Bị sơn tặc truy sát mà vẫn còn hứng thú nói lời văn vẻ. Nếu nàng thực sự là nữ hiệp, đã sớm đánh cho bọn chúng ngã lăn ra đất, cần gì phải trốn chui trốn nhủi như thế này?

Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khách khí đáp: "Tô tiểu thư khách sáo rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Người ta vẫn nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Vân Kiểu đưa nước cho lão phu nhân trước mặt, giọng nói dịu dàng mà ấm áp: "Lão phu nhân, người cũng uống chút đi, nước này sạch đấy."

Tô lão thái thái ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của Vân Kiểu, lập tức nước mắt lưng tròng.

"Thế tử, Tuyết Tế đến bẩm báo, đã tóm gọn Mai Hương cùng kẻ cấu kết với ả."

"Đưa người vào, gọi Thế tử phi đến đây."

Trong thư phòng, Tạ Duẫn Khâm để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc, không hề có vẻ yếu ớt của một kẻ ăn chơi trác táng. Tuy nhiên, trên người hắn đang quấn băng vải, máu thấm ra ngoài.

Vài ngày trước, Tạ Duẫn Khâm cố ý để bản thân bị thương, tạo sơ hở để nhử rắn ra khỏi hang.

Quả nhiên, Mai Hương không kiềm chế được mà hành động.

Hơn mười ngày nay, Tề Uyển Hề hiếm khi có cơ hội được gặp riêng Tạ Duẫn Khâm.

Hôm nay, nàng ấy vui mừng đến đây, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách.

Ngay sau đó, nàng ấy nhìn thấy Mai Hương gục xuống đất, kiệt sức.

Mà Tạ Duẫn Khâm thì nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, trên mặt dính vệt máu, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như một vị sát thần.

Hắn vung kiếm, máu văng xuống ngay dưới chân Tề Uyển Hề.

Tấn Chiếu đứng bên cạnh, thản nhiên cảm thán: "Sinh hoạt hằng ngày của Thế tử gia trước nay đều do Vân Kiểu một tay lo liệu, chưa từng xảy ra sơ suất gì. Không ngờ chỉ đổi một người, lại có thể gây ra họa lớn đến vậy."

Tề Uyển Hề bỗng thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Mai Hương chết vào lúc này, là vì phạm tội? Hay có liên quan đến thích khách trước đó trong phủ?

Nghĩ đến đây, nàng ấy đột nhiên bừng tỉnh. Bấy lâu nay, mình đã bị thứ tình yêu "phu thê hòa thuận, tôn trọng nhau như khách" lừa gạt.

Thế tử gia chưa bao giờ coi nàng ấy là người một nhà.

Chuyện ăn ở hằng ngày của hắn không qua tay nàng ấy, hắn thẳng tay giết thị nữ mà nàng ấy đưa đến, còn dùng điều đó để uy hiếp nàng ấy.

Bây giờ, dáng vẻ này của hắn mới chính là bộ mặt thật sự sao?