Đám nha hoàn trong phòng đã quen với cảnh này từ lâu.
Vị Đại tiểu thư mới tới của Tô phủ này đúng là có bản lĩnh khác biệt, có thể khiến lão phu nhân dẫu giận cũng không nỡ nổi nóng với nàng.
Bằng chứng là vừa rồi còn giận dữ đập vỡ đồ đạc, xong lại sai người gọi nàng tới.
Tô lão phu nhân mở mắt, dù vẫn chưa hết tức giận, nhưng chỉ là nhẹ nhàng chọc vào trán Vân Kiểu, cố ý đè thấp giọng trách mắng: “Con đó con đó, đúng là cứ tìm cách nói khéo để xin theo thương đội xuất hành mà.”
Tô lão phu nhân nuông chiều Vân Kiểu hết mực, mà nàng cũng dường như có một sự thân thiết bẩm sinh với bà.
Tô lão gia đối với nàng cũng khoan dung một cách khác thường, thậm chí còn cho phép nàng, một người ngoại tộc, nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tô gia.
Vân Kiểu là nữ tử, lại từng sống trong kinh thành nhiều năm, nên nàng hiểu phụ nữ cũng như nắm bắt được điểm mấu chốt của đổi mới.
Kết hợp son phấn với hương liệu dưỡng nhan đặc chế của Tô gia, đồng thời tinh chỉnh kiểu dáng thiết kế, nàng chưa từng để việc kinh doanh khiến người ta thất vọng.
Trên đời này không có lòng tốt nào đến mà không có lý do. Một kẻ ngoại tộc như nàng ở lại Tô gia, tất nhiên cũng phải tạo ra giá trị cho họ.
Huống hồ, nàng chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực, xuất thân nô tịch, trong huyết quản luôn có sự bất an thúc giục nàng không ngừng tiến về phía trước.
Nàng nhất định phải học được thứ gì đó thực sự hữu dụng, có bản lĩnh phòng thân, để có thể an thân lập mệnh.
Vân Kiểu lời lẽ chân thành, khéo léo lược đi phần mà Tô lão phu nhân không muốn nghe, nhanh chóng khiến bà mềm lòng.
Nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, Lý ma ma bên cạnh Tô lão phu nhân kinh ngạc thốt lên: “Lão phu nhân, người cứ để cô nương đi như vậy sao?”
Tô lão phu nhân cầm lấy tách trà, thở dài bất đắc dĩ: “Tính tình nó y hệt mẫu thân nó, đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi… Chỉ mong nó đừng gặp phải kẻ gọi là ‘tri kỷ’ nào đó ở bên ngoài, rồi cuốn vào tranh đấu, cuối cùng mất mạng…”
…
Ngày hôm sau, thương đội của Tô gia xuất phát, chỉ có Tô lão gia và Tô tam tiểu thư - Tô Cẩn Nguyên đến tiễn.
Tô lão gia vỗ vai nam tử đứng đầu đoàn, căn dặn: “Lăng Xuyên, chuyến này đường xa, con là đại ca, nhớ chăm sóc Vân Kiểu thật tốt.”
Nam tử được gọi là Lăng Xuyên quay đầu lại, hờ hững liếc nhìn Vân Kiểu một cái, rồi cười khẩy đầy khinh miệt: “Thương đội xuống phương Nam, nhân số đông đúc, ai cũng phải tự lo cho mình, còn hơi sức đâu mà chăm sóc một nữ nhân? Nàng ta nhất quyết muốn đi, thì chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.”
Ba tháng trước, Vân Kiểu đặt chân vào Tô phủ, cả nhà chẳng khác nào bị nàng bỏ bùa mê, ai ai cũng hết mực quan tâm, không ngớt lời khen ngợi.
Trời mới biết nàng có dụng ý gì khác hay không, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt ấy, cũng đủ thấy tâm tư chẳng hề đơn thuần.
Dù có thiên phú kinh doanh đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu thương đến từ Tô Châu.
Nếu không nhờ chút lợi nhuận kia, Tô Lăng Xuyên e rằng đã chẳng để nàng bước qua cửa Tô phủ.
…
Lúc này, Vân Kiểu đang bị Tô Cẩn Nguyên kéo lại, liên tục căn dặn rằng nếu đến Mạc Thành - Nam Cảnh, nếu có cơ hội diện kiến Trấn Nam Vương điện hạ, nhất định phải thay nàng ấy bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
Trấn Nam Vương, vị anh hùng trấn giữ Nam Cảnh, truyền thuyết kể rằng y một lòng vì nước, không màng cưới vợ.
Mà những lời vừa rồi của Tô Lăng Xuyên, cũng lọt vào tai Vân Kiểu không sót một chữ.
Nàng khẽ ngước mắt, chạm thẳng vào ánh nhìn của hắn ta.
Người này có ngũ quan tinh tế, nhưng khí chất lại kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt tràn đầy sự bất kham, ngông cuồng.
Tạ Duẫn Khâm dù tự cao tự đại, khinh thường tất cả, nhưng rốt cuộc cái vẻ ăn chơi trác táng của hắn chỉ là một lớp vỏ. Nàng lớn lên cùng hắn, nên thừa hiểu đâu là thật, đâu là giả.
Còn vị Đại thiếu gia Tô gia - Tô Lăng Xuyên này lại hoàn toàn khác. Hắn ta trời sinh đã ngạo nghễ, từ ánh mắt đến hành động, đều không hề che giấu thái độ xem thiên hạ không ra gì.