Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 36: Chương 36




Khi Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên từ trong phòng bước ra, liền chạm mặt Thẩm Văn Tranh vừa nghị sự xong với Tạ Duẩn Khâm.

Tiệc mừng đầy tháng của Quận chúa chính là cơ hội để bọn họ gặp nhau.

Hiện tại, kinh thành đã an bài xong xuôi, Tứ hoàng tử bị phế, Thẩm Văn Tranh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế ngôi vị Thái tử.

Thế nhưng, thời cuộc vẫn còn biến động. Kinh thành bao trùm bầu không khí căng thẳng, như cơn cuồng phong sắp quét qua bầu trời tĩnh lặng.

Mối quan hệ hợp tác giữa phủ Tô gia và phủ Trấn Nam Vương vô cùng kín đáo, vì thế Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh cũng đã lâu không gặp, phải cẩn trọng giữ khoảng cách.

Hai người lặng lẽ giao nhau ánh mắt.

Tô Cận Nguyên từ lâu đã chấp nhận chuyện tỷ tỷ của mình và người mà nàng ngưỡng mộ có “giao tình đặc biệt,” liền chủ động tránh sang một bên.

Tiểu Đào lúc này cũng đẩy cửa phòng ra, cung kính nói: "Thế tử gia, tiểu Quận chúa đang nhớ ngài đấy ạ."

Bốn phía lúc này đã không còn người ngoài.

Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh khẽ mỉm cười với nhau.

Cả hai sóng vai bước ra ngoài, ngầm hiểu ý định cùng nhau lẻn khỏi yến tiệc mừng đầy tháng buổi tối nay.

Những chiếc lá rụng dưới sân bị giẫm lên phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều muộn.

Thẩm Văn Tranh đi trước lên tiếng: "Gặp tiểu Quận chúa một lần, dường như lại có chút lĩnh ngộ?"

Vân Kiểu khẽ "ừm" một tiếng, chậm rãi đáp: "Chứng kiến khởi đầu của một sinh mệnh, ta mới hiểu được ý nghĩa của việc nhìn về phía trước."

Mùa thu đã chín, cỏ cây trong rừng đều ngả sang sắc vàng sâu lắng, tạo nên một cảnh sắc đặc biệt.

Lúc này, ánh mặt trời dần khuất sau rặng núi. Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh mỗi người cưỡi một con ngựa, sóng đôi đi vào rừng.

Không biết có phải vì tâm tình vừa thả lỏng hay không, rõ ràng là một khung cảnh hữu tình, nhưng trong lòng Vân Kiểu lại dâng lên một cơn bất an khó tả.

Thế nhưng, ngoài tiếng gió cuốn lá rơi, xung quanh vẫn lặng như tờ.

Bỗng nhiên, một con chim giật mình vỗ cánh bay khỏi cành cây bên cạnh, kèm theo một tiếng kêu sắc nhọn vang vọng trong không trung.

Thẩm Văn Tranh lập tức nghiêm mặt, nhận ra điều bất thường.

Tim Vân Kiểu thắt lại, nàng lập tức đưa mắt quan sát xung quanh.

Ngay khi sắp quay đầu, khóe mắt nàng chợt thoáng thấy một tia sáng lạnh.

Một mũi tên đen tuyền rít gió lao thẳng tới!

 

  28

Vân Kiểu kinh hãi, theo bản năng định lao lên chắn trước người Thẩm Văn Tranh.

Thế nhưng y lại nhanh hơn Vân Kiểu một bước, lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Bên tai Vân Kiểu vang lên giọng nói trầm thấp của y: "Nàng không cần vì ta mà đỡ tên!"

Nàng không thể nhìn thấy phía sau, chỉ có thể nghe rõ nhịp tim vẫn trầm ổn của hắn, cùng tiếng vút sắc bén của những mũi tên bay ra.

Thẩm Văn Tranh không ngờ, một Vân Kiểu trông có vẻ gầy yếu lại có thể không chút do dự lao lên chắn trước mặt mình giữa tình thế hiểm nguy.

Giờ phút này, hai người họ đơn độc giữa vòng vây, chỉ có thể dựa vào nhau.

Mà nàng, dù đối diện với sống chết, vẫn không lùi một bước.

Một Vân Kiểu như vậy… Y làm sao có thể không yêu nàng?

Bốn phía, thích khách ngày càng áp sát.

Thẩm Văn Tranh ghìm cương, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, nhắm vào điểm yếu nhất của vòng vây để đột phá.

Tuấn mã hí dài, phóng vút ra khỏi vòng vây dày đặc.

Vân Kiểu làm theo chỉ dẫn của Thẩm Văn Tranh, lấy ra một viên tín hiệu từ trong người y, bắn thẳng lên trời.

Thế nhưng, sau lưng truy binh càng lúc càng quyết liệt.

Dọc đường chạy trốn, trời đã tối sẫm, đường núi cũng ngày càng gập ghềnh hiểm trở.

Một mũi tên lạnh băng xé gió bay đến, ghim thẳng vào chân ngựa.

Chiến mã rống lên đau đớn, bứt tốc trong chốc lát, rồi đột nhiên khuỵu xuống.

Hai người ngã khỏi lưng ngựa.

Thẩm Văn Tranh phản ứng cực nhanh, ôm chặt lấy Vân Kiểu, bảo vệ nàng khỏi va đập.

Dốc núi vô cùng hiểm trở, đá vụn lởm chởm.

Trong cơn lăn xuống, Vân Kiểu nghe thấy tiếng rên khẽ đầy kiềm nén của y, cùng âm thanh xương thịt cọ xát với đá sắc.

"Điện hạ!"

Tim nàng thắt chặt, gần như đau đến khó thở.