Trong đầu Thủy Tinh như bị tia sét đánh ngang qua, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô mất tích rồi, Lăng Tuyết có thai rồi, Bắc Minh Phong thật lòng với cô bao nhiêu, dùng ngón chân nghĩ một chút thì biết rồi.
Cô bặm chặt môi mình, thật kì lạ là trái tim lại không hề thấy đau, ngược lại trống rỗng đến đáng sợ.
“Thủy Tinh, em nghe anh giải thích, hôm đó em và Ý Ý mất tích, anh mượn rượu giải sầu, uống quá nhiều, anh *****̃ng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh đã nói chia tay với Lăng Tuyết rồi, bảo cô ấy phá thai rồi. Lần này anh sẽ không do dự thiếu quyết đoán nữa, nếu như năm đó anh có thể quyết đoán như vậy một chút, thì em đã không tổn thương! Tin anh đi, anh là thật lòng với em.” Bắc Minh Phong vội vàng giải thích.
Chuyện hối hận nhất cuộc đời này, chính là thời trẻ anh một mực đi tính toán lần đầu tiên *****̉a Thủy Tinh có phải là dành cho anh không, còn có chuyện nhân từ không muốn tổn thương người vô tội là Lăng Tuyết, nhưng lại đi tổn thương người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Thủy Tinh khó nhọc hít thở một hơi, quá trình không quan trọng, điều quan trọng là Lăng Tuyết lại có thai rồi, sắp sinh cho Bắc Minh Ý một em trai hoặc em gái rồi.
“Đứa trẻ là vô tội, anh quay về với Lăng Tuyết sống tốt cuộc sống *****̉a hai người đi, tôi nói lại lần nữa, tôi đã kết hôn rồi, chồng *****̉a tôi là George, chúng tôi *****̃ng sắp có em bé rồi, cho nên anh vui lòng đừng quấn lấy tôi nữa.” Cô lạnh lùng nói ra từng chữ.
Bắc Minh Ý sẽ trưởng thành, nếu như Lăng Tuyết bị ép phá thai, Bắc Minh Ý lớn lên có oán hận cô không? Dù sao *****̃ng là em ruột *****̉a mình.
Trái tim *****̉a cô bỗng hiu quạnh, nghĩ đến lúc nãy Bắc Minh Phong nói, năm đó nên quả quyết một chút, cô không kiềm được lòng mà nhìn Bắc Minh Ý, thật sự nếu giống như Bắc Minh Phong nói vậy, thì đã không có đứa trẻ dễ thương như vậy rồi.
Một cảm giác đau đớn khác bủa vây lấy toàn thân cô, cô không nỡ bỏ Bắc Minh Ý.
Bắc Minh Phong ngây ra một lúc mới tiêu hóa được lời nói *****̉a Thủy Tinh, cô có chồng, họ *****̃ng sắp có em bé rồi.
Khóe miệng *****̉a anh cong lên nụ cười từ chế giễu, từ đầu đến cuối anh luôn đề cao bản thân mình.
“Là George hại con trai *****̉a anh thành ra như thế này, em còn muốn ở lại bên cạnh George sao?” Anh thấp giọng xuống hỏi.
Sắc mặt Thủy Tinh trắng bệch, tay cô vo thành nắm đấm.
George vội vàng nắm lấy tay *****̉a Thủy Tinh, “Đó chỉ là ngoài ý muốn, thực ra tôi chỉ muốn dọa anh, tôi sẽ không thật sự làm tổn hại Bắc Minh Ý, chỉ là anh xông tới đây thì mới xảy ra chuyện như vậy. Tôi đảm bảo sau này sẽ không có nữa.”
“Tôi…” Thủy Tinh còn chưa nói hết câu, Khang Dũng đã dẫn người áp giải đám người khi nãy bỏ trốn đi tới.
“Công tử, tôi đã bắt được kẻ bỏ chạy rồi, khi nãy đánh hắn một trận, hắn nói là George bảo bọn họ đưa thiếu gia đi, bọn họ còn làm một chiếc máy bay, giả làm máy bay riêng *****̉a Bắc Minh gia chúng ta.” Khang Dũng nói.
Đáy mắt *****̉a Bắc Minh Phong như phát ra lửa, “George, anh còn có gì muốn nói nữa! Tôi phải giết chết anh!”
Biểu cảm *****̉a George cứng ngắc, không ngờ những người đó lại bị người *****̉a Bắc Minh Phong bắt lại, “Thủy Tinh, anh chỉ là muốn đưa Bắc Minh Ý ra bệnh viện nước ngoài khám bệnh, anh sợ em không yên tâm, nên mới giả làm người *****̉a Bắc Minh Phong đưa nó đi.”
“Thủy Tinh, đừng tin anh ta! Anh ta là muốn hại Bắc Minh Ý! Em đi với anh, cho dù em không muốn ở *****̀ng anh nữa *****̃ng không sao cả, anh không yên tâm để em ở lại bên cạnh con người bỉ ổi này!” Bắc Minh Phong hét lớn.
Thủy Tinh đang ở cạnh George, anh không dám cho người *****̉a mình động tay đánh George, chỉ sợ George sẽ làm hại Thủy Tinh.
Tay *****̉a George nắm chặt lấy bàn tay *****̉a Thủy Tinh, “Em không tin thì thôi đi, anh *****̃ng không nhất thiết phải giải thích với em, đừng quên nơi đây là *****̉a ai, em có thể thử xem xem, anh có thể để em sống sót rời khỏi không!”
Tay *****̉a anh bấm vào màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sai người *****̉a mình qua đây, còn gửi thêm một tin cho Tòa án Quý tộc, tố cáo có người muốn cướp vợ *****̉a anh.
Thủy Tinh nhìn thấy tin nhắn mà George gửi đi, phụ nữ ở nước này mà bỏ trốn là tội lớn, có thể nhờ tư pháp can dự vào.
“Bắc Minh Phong, anh bị mù hay bị điếc rồi, anh nghe không rõ lời tôi nói lúc nãy hay sao? George là chồng *****̉a tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy làm gì đều là vì tôi cả, tôi tin lời *****̉a anh ấy. Anh còn không *****́t đi, chồng *****̉a tôi sẽ không tha cho anh đâu!” Cô uy hiếp Bắc Minh Phong, cô ở đâu không quan trọng, quan trọng là Bắc Minh Phong và Bắc Minh Ý có thể an toàn rời khỏi.
Trái tim *****̉a Bắc Minh Phong như bị dao cứa vào, không ngờ Thủy Tinh lại yêu George như vậy, đôi môi *****̉a anh run lên, “Đây là sự lựa chọn *****̉a em, em đừng hối hận! Nhân phẩm *****̉a George có vấn đề.”
“Có vấn đề hay không thì anh ấy *****̃ng là chồng *****̉a tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, *****́t đi!” Thủy Tinh dùng hết sức lực *****̉a mình hét lên.
Bắc Minh Phong ôm lấy Bắc Minh Phong từ tay *****̉a vệ sĩ, đi về phía tầng thượng không quay đầu lại, máy bay *****̉a anh đậu ở tầng thượng.
Người *****̉a Bắc Minh Phong đã đi rồi, Thủy Tinh nhìn xuống George, “Em ở lại rồi, bảo người *****̉a anh lui xuống, để họ an toàn rời khỏi đây đi.”
“Được thôi, nhưng mà em phải dùng mạng *****̉a Bắc Minh Ý để thề, mãi mãi không gặp lại Bắc Minh Phong nữa, thì anh có thể bảo đảm họ sẽ bình an trở về nước *****̉a mình.” George đưa ra điều kiện *****̉a mình.
Thủy Tinh nhắm chặt đôi mắt lại, “Được, em xin thề, nếu như em còn gặp lại Bắc Minh Phong, Bắc Minh Ý sẽ không chết tử tế được.”
Toàn thân *****̉a cô đều đang run lên, dùng mạng sống *****̉a Bắc Minh Ý để thề, lần ly biệt này không còn ghi ngờ gì nữa, chính là vĩnh biệt rồi.
Cuối *****̀ng George *****̃ng có được câu nói mà mình muốn, liền gọi điện thoại cho giải tán tất cả người *****̉a mình.
Sau đó, Thủy Tinh nghe thấy tiếng cánh quạt *****̉a trực thăng truyền đến từ tầng thượng, tiếng cánh quạt càng lúc càng xa, cô biết Bắc Minh Phong đã bình an rời đi rồi.
Em nguyện dùng tất cả *****̉a em, chỉ để đổi lấy sự bình an *****̉a anh. Thủy Tinh nghĩ bất luận là năm năm trước, hay là năm năm sau, cô đều yêu một cách rất ngốc, rất ngốc.
—
Mộ Thương Nam dẫn theo người *****̉a mình tìm khắp mọi nơi *****̃ng không tìm thấy Diệp Phi.
Ngược lại thì mẹ *****̉a anh – Liễu Họa đã tỉnh rồi, nói ra người năm đó hại Mộ Lạc Lạc là Thiên Tịnh, không phải Diệp Phi,
Khóe miệng anh cười khổ sở, cuối *****̀ng anh đã tra rõ chân tướng rồi, nhưng lại không tìm thấy người phụ nữ *****̉a mình.
Liễu Họa hận Thiên Tịnh đến thấu xương, không những vì bị Thiên Tịnh lừa hết bao nhiêu năm nay, còm bởi vì Thiên Tịnh đánh ngất bà ta nữa, điều quan trọng hơn nữa là, Mộ Dã lại không phải là con *****̉a Thiên Tịnh.
“Con tiện nhân đó ở đâu? Mẹ phải lấy mạng *****̉a nó!” Bà ta lớn tiếng la lên.
“Con đã nhốt cô ta lại rồi, con phải điều tra xem đồng bọn *****̉a cô ta là ai, đồng bọn *****̉a cô ta chính là người đứng sau hại con. Con nhất định phải bắt được bàn tay này!” Mộ Thương Nam tức giận nói.
“Ừ, phải bắt ra cho được, rốt cuộc là ai vẫn luôn hại Mộ gia chúng ta? Đúng rồi, Mộ Dã không phải do Thiên Tịnh sinh ra, nhưng mà Mộ Dã quả thực là con *****̉a con, điểm này thì lúc nó ra đời, đã làm kiểm tra DNA *****̉a hai bố con các con rồi, cái này sẽ không sai được. Mẹ ruột *****̉a nó rốt cuộc là ai chứ?” Liễu Họa hỏi.
Mộ Thương Nam bặm chặt môi, anh không muốn nói ra cái tên đó, mà Sở Nhiễm lại đứng ngay bên cạnh Liễu Họa.
Sở Nhiễm đột nhiên quỳ xuống, “Dì à, Mộ Dã là đứa con ruột do con sinh ra, con không muốn nó vừa ra đời đã chia cách với Mộ Thương Nam, cho nên con mới cho người hoán đổi Mộ Dã và con *****̉a Thiên Tinh. Con không hy vọng xa vời vị trí thiếu phu nhân *****̉a Mộ gia, con chỉ hy vọng, dì biết được chân tướng thì có thể cho con thường xuyên gặp Mộ Dã.”