Người Dấu Yêu

Chương 1339




Nghiên Thời Thất nói chuyện với chị Ba xong thì quay sang Thành Nghiệp Nam đang chờ bên cạnh, nhún vai cười, "Chị ba Tần muốn nhờ em đại diện một chiếc váy cưới."

 

Thành Nghiệp Nam nhíu mày nhìn bụng cô, "Lúc này à?"

 

Anh ta có nghe được mấy câu cô vừa nói, chị ba Tần này đúng là không kén chọn nhỉ.

 

Chọn một bà bầu để chụp váy cưới, thật là táo bạo!

 

Nghiên Thời Thất gật đầu, "Chị ấy nói một tuần nữa sẽ tới Lệ Thành, có phải em nên... giảm cân một chút không?"

 

Thành Nghiệp Nam nhìn cô một vòng, "Không cần giảm, trừ vòng bụng hơi nhô lên thì em không béo lên chút nào!"

 

"Thật không?" Nghiên Thời Thất nghi ngờ ước lượng vòng eo của mình, sau đó nhún vai, "Nếu anh cũng nói vậy thì em chỉ có thể nhắm mắt làm liều thôi!"

 

Nói xong cô thở dài một tiếng, "Đi thôi, còn chưa phỏng vấn xong nữa. Chiều muộn Tiểu Vũ và Phi Phi sẽ đến đây cùng đi ăn cơm với em, anh cũng đi luôn nhé!"

 

Thành Nghiệp Nam gật đầu, "Được."

 

***

 

Năm giờ chiều.

 

Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi đã về tới Studio Tứ Thất.

 

Hai người bọn họ có vẻ rất bình thường, nhưng dễ dàng nhận ra vẻ mệt mỏi trên mặt Ưng Phi Phi.

 

Buổi phỏng vấn ứng viên đã kết thúc từ nửa tiếng trước, Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam đang ngồi trong văn phòng lọc lại kết quả phỏng vấn.

 

Khi hai người Ưng Phi Phi gõ cửa đi vào, Nghiên Thời Thất ngẩng đầu lên hỏi, "Sao rồi? Giải quyết xong chưa?"

 

Mặc Lương Vũ thoải mái ngồi trên chiếc ghế đôn, cầm chai nước khoáng trên bàn, mở nắp uống liền mấy ngụm.

 

Vài giọt nước men theo cằm cậu ta trượt vào cổ áo sơ mi, cậu ta thô lỗ vuốt một cái, liếc nhìn Ưng Phi Phi, "Cô nói đi."

 

Ưng Phi Phi méo xệch miệng, cau mày ủ rũ: "Coi như giải quyết xong!"

 

Câu trả lời như vậy khiến Nghiên Thời Thất rất tò mò.

 

Cô bỏ bút xuống, nhìn Ưng Phi Phi không chớp mắt, "Không thuận lợi à? Sao tớ thấy hai người các cậu rầu rĩ vậy?"

 

Mặc Lương Vũ bóp chặt chai nước khoáng, giọng điệu chỉ tiếc mài sắt không thành thép, "Chị dâu, chị xem đi. Cô gái này suýt làm em tức chết!"

 

"Chiều nay Tề Vệ Trạch kia cũng đến Cục Cảnh sát. Anh ta vừa vào cửa đã bày ra bộ dáng hiếu thảo, câu nào câu nấy đều bảo vệ bà mẹ chợ búa của mình."

 

"Sau đó em nghe nói ba ngày trước mẹ anh ta tát cô ấy một cái, cho nên em muốn đòi chút tiền thuốc men cho cô ấy. Kết quả thì sao? Ưng Phi Phi, cô tự nói đi xem nào? Nói xem cô đã làm gì?"

 

Nghiên Thời Thất nhìn theo ánh mắt Mặc Lương Vũ về phía Ưng Phi Phi.

 

Ưng Phi Phi ngẩng lên nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Nghiên Thời Thất, bất đắc dĩ nhăn trán, "Nào có làm gì đâu. Tôi biết cậu Mặc có lòng tốt. Nhưng một cái tát mà cậu đòi những năm chục nghìn thì có phải hơi quá rồi không?"

 

"Mà mặt tôi bây giờ cũng khỏi rồi, cho dù có đi làm báo cáo thương tích cũng không còn vết tích gì nữa..."

 

Nghiên Thời Thất: "..."

 

Thì ra là thế!

 

Mặc Lương Vũ hít sâu một hơi, "Tôi đây bận trước bận sau như thế là vì ai hả? Năm chục nghìn mà còn nhiều? Cô làm tôi sáng cả mắt đấy, cô là Thánh mẫu Maria hạ phàm à?!"

 

Thánh mẫu hạ phàm Ưng Phi Phi: "..."

 

Nghiên Thời Thất nghe thì đã hiểu. Cô và Thành Nghiệp Nam đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười khẽ nói, "Tiểu Vũ, đừng nóng quá. Một cái tát đòi năm chục nghìn đúng là hơi nhiều."

 

"Mặc dù tôi không tiếp xúc với bà Hồ mấy, nhưng theo tôi thấy, nếu thật sự đòi bà ta năm chục nghìn này thì bà ta sẽ loằng ngoằng không dứt."

 

"Thay vì làm rộn lên khiến mọi chuyện phức tạp hơn thì thà lấy lại những thứ thuộc về Phi Phi rồi dứt điểm cho xong còn hơn."