Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Chương 10: Chương 10




31

Nghĩ đến việc Dao Dao bây giờ cũng không còn là hài tử nữa, những thứ nên học cũng phải từ từ sắp xếp. Kiến thức lễ nghi đều phải được học từ nhỏ, không thể một sớm một chiều. Tính tình con bé vốn đã hơi nghịch ngợm, vương gia trở về lại càng chiều chuộng con bé hơn, đôi khi ta thậm chí còn không tìm thấy người đâu.

Hỏi ra mới hay đều do vương gia dẫn đi du ngoạn, thật khiến người ta đau đầu. Quan hệ giữa phụ thân và nữ nhi hòa thuận, ta tất nhiên vui mừng, nhưng e rằng lại quá mức thân thiết. Chẳng bao lâu sau, cả kinh thành đều truyền tai nhau rằng hắn sủng ái Dao Dao vô cùng, đến mức ngay cả nhi tử Xú Xú cũng không bì kịp, có lẽ cũng bởi Xú Xú vẫn còn quá nhỏ.

Vương gia không thích hài tử quá nhỏ, ta nghi ngờ hắn không phải là không thích, chỉ là sợ tay mình không có chừng mực làm tổn thương con, giống như Dao Dao hồi bé vậy, hắn còn không dám chạm vào.

Vậy nên ngày thường ta đều dạy dỗ Xú Xú, phải học theo tỷ tỷ, quấn lấy phụ vương, nhi tử mà, từ nhỏ phải rèn luyện. Tốt nhất là để vương gia giữ Dao Dao ở trong phủ, nữ nhi không thể cả ngày cứ chạy nhảy như vậy.

Kết quả thì hay rồi, vương gia cũng không ngại phiền phức, mỗi tay bế một đứa đi mất.

Ta chỉ có thể tìm lúc rảnh rỗi, cùng vương gia bàn bạc kỹ càng vấn đề dạy dỗ hài tử, hắn chỉ nói: “Nữ nhi của bổn vương đương nhiên là tốt nhất.”

“Dao Dao đương nhiên là tốt, nhưng quy củ vẫn phải học, bằng không lớn lên học sẽ càng vất vả.”

“Vậy thì không học.”

“Con bé không học sau này làm sao?” Thế gian đối với nữ tử vốn dĩ khắt khe, ta đương nhiên hy vọng Dao Dao sống tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên con bé cả đời, luôn phải dạy con bé cách thích nghi với quy củ.

“Nữ nhi của bổn vương, ai dám nói không tốt?”

Đầu ta càng đau hơn, không chỉ đau đầu, ta còn cảm thấy Dao Dao có một người phụ thân như vậy, ta cũng nên lo lắng không biết sau này con bé có xuất giá được không nữa. Xem ra ta phải làm một mẫu thân nghiêm khắc rồi, bằng không cả nhà này chẳng có quy củ gì.

32

Không biết thế nào, dạo này vương gia cũng ít đến quân doanh hơn. Hoàng thượng tuổi đã cao, lòng nghi kỵ cũng ngày càng nặng. Thái tử mấy năm trước bị phế, đêm giao thừa năm ngoái hoàng thượng lại khen thưởng một trận, vốn tưởng đã có chuyển biến tốt rồi, kết quả chưa qua tháng giêng lại hạ chỉ giam cầm.

Chỉ có thể nói chuyện hoàng gia quá phức tạp, phụ tử không giống phụ tử, quân thần cũng không giống quân thần. May mà vương gia mấy năm nay đều ở bên ngoài, cũng tránh được không ít chuyện.

Những chuyện này, có chuyện ta nghe được từ miệng nương, có chuyện Mộ Hòa nói, vương gia chưa bao giờ nói với ta những chuyện này.

Vốn tưởng trong phủ còn coi như yên ổn, không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra sai sót. Ngô thị bí mật truyền tin ra ngoài phủ, tuy rằng nàng không tiếp cận được tin tức quan trọng gì, nhưng dù sao cũng là một kẻ gián điệp.

Đến khi ta biết thì vương gia đã sai người thẩm vấn rồi, kết quả nàng ta cứng miệng, một chữ cũng không nói. Ta vốn tưởng chuyện phát triển đến bước này, sẽ có chút hình phạt, nhưng vương gia trực tiếp hạ lệnh giết chết.

“Như vậy không tốt lắm đâu ạ?” Dù sao nàng ta cũng là người hoàng thượng ban cho, xuất thân tuy không tính là tốt, nhưng cũng là nữ nhi nhà quan, giết chết như vậy truyền ra ngoài thì ra sao chứ.

“Phụ nhân ngu dốt!” Vương gia thậm chí còn không thèm nhìn ta đã nói. Không chỉ vậy, còn sai người trong phủ đều đến xem hành hình. Ta không chịu nổi chuyện này, một mình trở về phòng trước.

Nghe Bích Liên từ chỗ xem hành hình trở về nói, cảnh tượng thật thảm thiết, Vương thị trực tiếp ngất xỉu. Chuyện này trong phủ đã ém xuống, mấy ngày sau chỉ nói ra ngoài Ngô thị bệnh chết.

Dù không rõ ràng, người nhà nàng ta cũng không dám tìm đến cửa, huống hồ chỉ cần nghĩ một chút cũng biết đó là chết bất đắc kỳ tử.

Ta đột nhiên nhớ đến chuyện trước khi ta gả vào đây, lần thứ hai vương gia cưới thê tử, tân nương chết ngay trong đêm tân hôn. Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, có phải cũng giống như Ngô thị, bị đánh chết tươi hay không.