Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Chương 15: Chương 15




Sai quản gia quan sát vài ngày, phát hiện không có vấn đề gì, bổn vương liền giao quyền quản gia cho nàng, nam chủ ngoại nữ chủ nội. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, bổn vương cũng không ngại nuôi một nữ nhân ăn không ngồi rồi.

Dù sao, thời gian bổn vương ở trong phủ cũng không dài, nhưng, chẳng bao lâu sau quản gia tìm đến bổn vương, ngập ngừng hỏi bổn vương có phải không được không, bằng không tại sao không đến chỗ vương phi?

Bổn vương muốn ngủ một mình có gì sai sao?

Thôi vậy, vậy thì mùng một, mười lăm qua đó, cũng may vương phi đối với chuyện này cũng cảm thấy hài lòng. Nghe nói nàng thường xuyên mời mẫu thân và nghĩa muội đến, không sao cả, dù sao cũng không phải là nam nhân hoang dã.

4

Nàng có thai rồi, rất tốt.

Gần đây có vài chuyện khiến bổn vương cảm thấy, nam nhân vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn, vậy nên, bổn vương dự định sẽ trèo cao hơn nữa, biết đâu lại thành công thì sao?

Bụng vương phi ngày càng lớn, bổn vương lúc nào cũng nghi ngờ cái bụng kia sẽ bùm một tiếng nổ tung, bổn vương có chút sợ hãi.

Thời gian thoáng cái, nàng đã sinh rồi, là một nữ hài, bổn vương nhìn một cái, tuy không đẹp lắm, nhưng dù sao cũng là hài tử ruột thịt, cũng tạm được, chỉ là nhỏ xíu mềm nhũn, dường như chỉ cần chạm vào là hỏng.

Thôi vậy, bổn vương vẫn nên tránh xa một chút, đợi con bé lớn lên rồi chơi với nó. Chỉ dặn dò xuống, mọi thứ của hài tử đều phải dùng thứ tốt nhất, dù sao bổn vương cũng có bạc. Tên của con bé là do bổn vương nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định một chữ “Dao”, bổn vương cảm thấy rất hay.

5

Đại ca, nhị ca có lẽ là thật sự ngu ngốc, đào hố rồi vội vàng nhảy vào. Hôm đó bổn vương muốn tìm vương phi bảo nàng dẫn Dao Dao đến trang viên ở một thời gian. Ai ngờ, vừa bước vào cửa đã thấy Dao Dao bò khắp sàn.

Con bé bây giờ lớn hơn đôi chút, dung mạo đẹp đến không ngờ, trông cũng có vẻ khỏe mạnh. Nhanh tay lẹ mắt túm lấy vạt áo bổn vương, vậy mà thực sự có thể vịn vào để đứng dậy. Quả là giỏi giang, nhưng dù vậy, bổn vương vẫn muốn nhũ mẫu bế con bé đi. Dẫu sao, đứa nhỏ thế này nhìn vẫn chưa vững, lỡ đâu ngã thì sao?

Nhưng con bé lại không nghĩ như vậy, không cho nhũ mẫu đến gần, thật đáng sợ, bổn vương không dám động đậy. Cho đến khi vương phi ra, xua lui hạ nhân, hướng dẫn bổn vương cách bế hài tử. Có chút mất mặt, nhưng Dao Dao thơm thơm mềm mại, bế lên cảm giác rất tốt.

Từ ngày đó về sau, bổn vương và Dao Dao thân thiết hơn một chút, con bé cũng rất thích bổn vương, người cuối cùng thích bổn vương như vậy là mẫu phi, có chút nhớ mẫu phi rồi.

6

Tuyển tú đưa đến hai tú nữ, vương phi không biết có phải đầu óc có vấn đề không mà cả ngày cứ giục bổn vương qua xem, nữ nhân có gì mà đẹp chứ, đều là một cái mũi hai con mắt, không hứng thú.

Giục nửa tháng rồi vẫn chưa bỏ cuộc, thôi vậy nể mặt nàng một chút, kết quả, quỷ mới biết trong phòng bọn họ dùng loại hương gì, khó ngửi chết đi được.

7

Chẳng bao lâu sau, biên quan cũng có động tĩnh, bổn vương cũng chịu đủ cái không khí ngột ngạt ở kinh thành này rồi, ra ngoài cho thanh tịnh, kéo thêm vài huynh đệ xuống ngựa.

Còn về việc tại sao quên nói với vương phi, là vì bổn vương nhất thời không nhớ ra, chuyện như vậy nói với nàng thì nàng có thể làm gì? Không biết nàng nghe ngóng được từ đâu, không chỉ thu dọn một đống đồ đạc còn đưa cho một lá bùa bình an.

Thứ này vô dụng, chi bằng thêm vài bình thuốc, thôi vậy, tránh cho nàng lại khóc lóc om sòm khiến bổn vương đi rồi không về được, bổn vương vẫn miễn cưỡng nhận lấy.

Chẳng bao lâu sau nàng viết thư nói có thai rồi, xem như là chuyện vui, hy vọng là nhi tử, sau này có người bắt nạt Dao Dao, nó có thể giúp Dao Dao đánh trả.

Còn về thiếp thất, đưa đi cầu phúc đi, tránh cho lén lút làm những chuyện không nên làm. Vương phi có thai, khó tránh khỏi tinh thần không tốt, đừng quên Dao Dao.

8

Thoáng cái mấy năm, đợi bổn vương trở về con cái đều đã lớn, Dao Dao tuy lớn nhưng vẫn hoạt bát, cũng không lạ người. Còn Xú Xú, trốn sau lưng vương phi, cũng chỉ có bổn vương không chấp nhặt với hài tử.