Ô tô lao nhanh trên đường đến nhà tang lễ.
Cuối con đường, mặt trời bị mây đen màu xám trắng và sương mù che phủ, không thấy chút ấm áp nào. Trong xe bật hệ thống sưởi, cả hai đều rất im lặng, bên tai chỉ còn tiếng gió gào ngoài cửa sổ.
Chu Sùng Dục ngồi trên ghế lái phụ, khoác áo lông bên ngoài bộ âu phục màu đen. Chiếc áo này không còn ẩm như hôm trước nữa, mà khô ráo và bông xù đắp lên người, mặc rất ấm.
Trong thời tiết như bây giờ, quần áo dày bị tuyết thấm vào rất khó khô hoàn toàn.
Hôm qua ngủ tới mức ngớ ngẩn, Chu Sùng Dục không nhớ rõ rất nhiều chuyện. Bây giờ láng máng nhớ lại, hôm qua hình như là Lương Trì cầm máy sấy giúp cậu sấy khô cái áo khoác này từng chút một.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như Lương Trì luôn túc trực bên cạnh suốt một ngày rưỡi mình mê man trong khách sạn.
Chu Sùng Dục nhớ rõ nửa đêm có người ôm cậu, nhớ rõ cậu đau đầu tới mức rên hừ hừ, có người dịu dàng vỗ về cậu, nói cậu ngoan, nói tôi đang ở đây với em mà.
Điều duy nhất không chắc chắn đó là người kia có phải Lương Trì thật không, hay giấc mơ cậu tưởng tượng ra.
Thấy rằng gần đây mình thường nằm mơ, bản thân Chu Sùng Dục cũng không chắc chắn.
Chu Sùng Dục trộm liếc nhìn ra sau từ gương chiếu cậu, thấy Lương Trì ngồi ở bên trái ghế sau, đang chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì.
Chỉ nhìn hai giây rồi thôi, Chu Sùng Dục ngẩn người nhìn nơi xa, trong lòng chua xót một hồi.
Đến nhà tang lễ, trời lại âm u.
Người đến phúng viếng không nhiều, phần lớn là họ hàng bên chú ba và cô cả của Chu Sùng Dục.
Ngày thường Chu Viễn Sơn rất ít đi lại với người trong nhà, thậm chí ngày lễ ngày tết cũng không tụ họp. Các họ hàng lại bị ông ta vay tiền đến sợ, xảy ra chuyện gì cũng chỉ mong có thể tránh xa.
Hầu hết người đến tham gia nghi lễ lần này, một là vì đến cho có quy trình, ít nhất giữ mặt mũi với người trong gia đình, hai là mượn cơ hội này tìm Chu Sùng Nhiên nhắc nợ cũ. Những số tiền Chu Viễn Sơn vay trước đó không thể mang vào quan tài được, tốt nhất là con cái có thể trả thay ông ta.
Sau khi hoàn thành lễ đưa tiễn, di thể của Chu Viễn Sơn được nhân viên đẩy vào phòng hỏa táng.
Chờ hỏa táng xong phải mất một tiếng, Chu Sùng Nhiên vừa đưa cô cả lên xe, quay đầu lại bận đối phó với chú ba.
Hồi đó Chu Viễn Sơn vay tiền thậm chí còn không viết biên lai, họ hàng nói bao nhiêu là bấy nhiêu. Chu Sùng Nhiên chấp nhận hết, anh hứa sẽ chuyển trước một phần, phần còn lại sẽ trả từ từ.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, Chu Sùng Nhiên đứng dưới mái hiên muốn hút điếu thuốc, quay mặt nhìn thấy Chu Sùng Dục đã đi tới, ngồi xuống bậc thang bên cạnh anh.
Chu Sùng Nhiên do dự một lát, cất thuốc lá đi và ngồi xuống.
Hai anh em ngồi cạnh nhau, không nói gì một hồi lâu, chống đầu lẳng lặng chờ.
“Anh ơi.” Một lúc sau, Chu Sùng Dục cúi đầu chọc hòn đá dưới chân, chống cằm lên đầu gối, nhấc lên hạ xuống rồi nói: “Anh có nhớ mẹ không.”
Chu Sùng Nhiên á khẩu, chậm rãi nhìn đi chỗ khác, con ngươi phản chiếu khói bụi bốc lên từ nghĩa trang phía xa.
“Từng nhớ.” Anh thản nhiên nói: “Nhưng không có tác dụng gì.”
Mẹ của họ chạy trốn theo một người đàn ông xa lạ. Năm đó Chu Sùng Nhiên vừa lên cấp ba, em trai anh còn nhỏ, mới lớp hai, ký ức về mẹ không sâu như anh.
Từ khi mẹ của họ rời đi, mấy năm nay vẫn bặt vô âm tín. Chu Sùng Nhiên tin rằng bà đã có cuộc sống tốt hơn, không muốn quay về nữa, cũng không có thời gian đi tìm họ.
“Bà ấy rời đi sẽ tốt hơn ở lại đây.” Chu Sùng Nhiên vẫn lấy thuốc lá trong túi ra, thở dài một hơi, nặng nề nói.
Sau khi chờ hơn mười phút, nhân viên đi ra, trong lòng ôm một cái túi màu đỏ, bên trong đựng tro cốt của Chu Viễn Sơn.
Chu Sùng Nhiên tự nhận lấy rồi ước lượng, lại đưa cho Chu Sùng Dục. Cái túi còn nóng, rất nhẹ, một người hơn năm mươi cân, đốt xong chỉ còn lại một nắm tro ít như vậy.
Ra ngoài lấy bình đựng tro cốt đặt làm riêng, hai anh em ra khỏi nhà tang lễ, tập hợp với ba người khác chờ ở bên ngoài.
Tập hợp lại bàn bạc một lúc, Chu Sùng Nhiên quyết định để Chu Sùng Dục theo mấy người Thành Quyện về Yến Xuyên trước, còn mình ở lại xử lý hộ khẩu và tài sản.
“Cũng không còn việc gì cần làm nữa, nhiều lắm là hai ngày, một mình anh là đủ.” Chu Sùng Nhiên nói với em trai.
Chu Sùng Dục im lặng gật đầu, vô tình liếc nhìn Lương Trì trong lúc xoay người.
Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy bắt đầu từ buổi sáng Lương Trì luôn có vẻ tâm sự nặng nề, ánh mắt nhìn sang cũng kỳ lạ, giống như giấu chuyện gì đó.
“Anh đi lái xe.” Lương Trì cầm lấy chìa khóa xe trong tay Chu Sùng Nhiên, vỗ vai anh dặn dò: “Tự chú ý sức khỏe, chúng ta gặp ở Yến Xuyên.”
Những người khác cũng lần lượt tạm biệt Chu Sùng Nhiên rồi nhanh chóng xoay người đi tới bãi đậu xe.
Chờ người đi xa, Chu Sùng Nhiên lại gọi Lương Trì đi sau cùng: “Anh Trì ơi…”
Lương Trì quay đầu, nghe thấy anh nói bằng âm lượng không lớn không nhỏ: “Cảm ơn anh, hai ngày nay luôn chăm sóc Sùng Dục.”
Lương Trì nghe vậy á khẩu, trong lòng như có tảng đá đè xuống, khiến anh sắp không thở nổi.
Một lúc sau, anh mới lắc đầu với Chu Sùng Nhiên, lẩm bẩm: “Là anh nợ em ấy.”
…
Sau khi lên xe, Chu Sùng Dục ngủ mê man suốt đường đi trên ghế phụ, trên đường cao tốc rất ồn, nhưng rất ít khi xóc nảy.
Sau khi ra khỏi cao tốc Yến Xuyên, Lương Trì đưa Thành Quyện và Phượng gia đến dưới tầng công ty, sau đó dẫn Chu Sùng Dục tiếp tục đi qua thành phố.
Chu Sùng Dục tỉnh dậy khi mấy người Thành Quyện xuống xe, tỉnh lại phát hiện trong xe chỉ còn lại mình và Lương Trì, nhất thời vẫn hơi hoang mang.
Nghĩ rằng Lương Trì có lẽ vẫn chưa biết mình đang sống ở đâu, Chu Sùng Dục ngồi thẳng người, hơi câu nệ chỉ đường cho anh: “Em ở phía Tây, lát nữa vào đường hầm…”
Vẫn chưa nói xong, Lương Trì đã ngắt lời cậu: “Hôm nay cậu đi theo tôi, đến ở chỗ tôi.”
Chu Sùng Dục sững sờ, trong lòng không hiểu lý do, một lúc sau mới yếu ớt hỏi một câu tại sao.
Người đàn ông bên cạnh im lặng cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, trên mặt luôn không có biểu cảm dư thừa nào.
“Buổi sáng cậu vừa hạ sốt, tôi không yên tâm.” Tạm thời chỉ có thể nghĩ ra lý do này, cổ họng Lương Trì nghẹn lại, giọng trầm đến mức sắp không nghe được.
Lương Trì đang lái xe, Chu Sùng Dục vừa không thể nhảy xuống xe cũng không thể ngăn đổi phương hướng, không còn cách nào khác ngoài ngồi yên trong xe.
Nhà Lương Trì cách công ty không xa lắm, lái hơi mười phút, Chu Sùng Dục đã nhìn thấy khu dân cư quen thuộc từ xa.
Đỗ xe trong tầng hầm, Lương Trì xuống xe mở cửa giúp cậu.
Gần đến giờ cơm tối, gần đây lại sắp sang năm mới, xung quanh có khá nhiều xe và người ra ngoài. Chu Sùng Dục đi ra đúng lúc bắt gặp xe bên cạnh cũng có người xuống. Vì không muốn đụng phải người ta, cậu do dự không nhúc nhích.
“Qua đây.” Lương Trì nhanh chóng nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến bên cạnh, vẫn không buông ra. Sau khi khóa xe anh trực tiếp kéo cậu vào thang máy.
Bàn tay Lương Trì rất khô ráo và mềm mại, có thể hoàn toàn bao trùm cả bàn tay Chu Sùng Dục.
Chu Sùng Dục chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác mập mờ nắm tay ai đó đi cùng nhau, căng thẳng tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Kéo cậu vào nhà, cuối cùng Lương Trì cũng chịu buông tay, sau đó lưu loát cởi áo khoác ra, đi vào bếp tự đeo tạp dề.
Chu Sùng Dục ngồi trên ghế ngoài cửa, có phần lạ lẫm thay giày, nhìn anh với vẻ hơi ngạc nhiên rồi hỏi: “Anh định nấu cơm à.”
“Ừ.” Nói xong, Lương Trì mở cửa tủ lạnh nhìn thoáng qua.
Giữa trưa Chu Sùng Dục chỉ ăn tạm miếng cơm ở nhà tang lễ, buổi chiều lại luôn đi đường, kiên trì đến giờ đã qua cơn đói.
“Anh biết nấu?” Nhìn dáng vẻ như thật của Lương Trì, cậu có phần không tin được kỹ năng nấu nướng của đối phương.
Chỉ thấy Lương Trì lấy một túi mì thủ công trong tủ lạnh ra, dùng nồi hứng ít nước, đặt lên bếp nấu.
“Không nấu được món quá phức tạp, chỉ có thể nấu bát mì, được không?” Anh quay đầu nhìn Chu Sùng Dục, hai đầu lông mày nhẹ nhàng kẹp lẫn nhiều cảm xúc, có dịu dàng, có chân thành, cũng quan tâm và thăm dò thận trọng.
Chu Sùng Dục ngơ ngác nhìn anh bận rộn, cuối cùng cứng họng nói câu: “Được.”
Mì nước trong ít đòi hỏi kỹ năng nấu nướng nhất, nhưng những việc trong bếp ít nhiều vẫn hơi không quen tay đối với Lương Trì.
Canh lửa nấu mì không tốt lắm, cũng không biết nên bỏ bao nhiêu muối và xì dầu.
Đang nấu dở thì phát hiện trong tủ lạnh không có rau tươi, anh lại chạy ra ngoài mượn hàng xóm mấy lá rau, sau khi rửa sạch cũng không cắt mà ném vào nồi luôn.
Nhưng sản phẩm cuối cùng trông cũng được, không phải món ăn tệ nhưng chắc chắn không phải món ăn ngon nhất.
Lương Trì bưng hai bát mì lên, Chu Sùng Dục cầm đũa thử một miếng trước. Cảm thấy có thể chấp nhận, cậu dứt khoát ăn hết lúc còn nóng, cũng uống nửa bát nước, bụng lập tức no tròn.
Lương Trì nấu cho cậu, như thế nào cũng ngon. Chu Sùng Dục ước gì có thể ăn cả đời.
Nhưng cậu lại chưa hiểu rõ mục đích Lương Trì đột nhiên làm như vậy.
Có lẽ vì nhà cậu vừa có tang, hoặc là vì ốm vẫn chưa khỏi hẳn. Lương Trì là một người lớn tuổi, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc cậu nhiều hơn.
Nhưng bất kể là loại nào, Chu Sùng Dục đều cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cậu không cần ai tội nghiệp cậu.
Điều cậu cần đó là bản thân thực sự trở nên mạnh mẽ, chờ Lương Trì yêu cậu.
Buổi tối, Lương Trì giúp cậu đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, ba mươi bảy độ bảy, vẫn hơi sốt nhẹ.
Thu dọn phòng ngủ giống như trước kia, Lương Trì tự trải chăn đệm nằm dưới đất, để Chu Sùng Dục ngủ trên giường.
“Cần tôi ôm cậu ngủ không.” Lương Trì đặt nhiệt kế bên gối, nhìn người trên giường, thực sự không yên tâm nên vẫn hỏi một câu.
“… Không cần.” Chu Sùng Dục đỏ mặt, lại nghĩ đến lúc từng ôm Lương Trì ngủ không buông tay, cậu lặng lẽ rụt đầu vào chăn: “Ngủ đi.”
Lương Trì tắt đèn, trong phòng tối đen, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Chu Sùng Dục giữ nguyên một tư thế, im lặng một lúc lâu vẫn không buồn ngủ.
Cậu cảm thấy hình như mình chưa thể thoát khỏi trạng thái rối loạn cảm giác, có lúc rõ ràng rất mệt nhưng không ngủ được, có lúc rõ ràng rất đau buồn nhưng lại không khóc được.
Hết cách rồi, ngủ ở chỗ Lương Trì thực sự là một thử thách lớn đối với cậu.
Giống như đã trải qua hội chứng cai1 một thời gian dài, Chu Sùng Dục đã trở nên tê liệt, chậm chạp, nhưng khi sắp chạm đến bờ vực tuyệt vọng, ông trời lại cho cậu nhìn thấy một ốc đảo.
[1]Một ốc đảo có mùi gỗ, thoáng qua rồi biến mất.
Trằn trọc gần hai tiếng, cuối cùng Chu Sùng Dục ngồi dậy, gọi bằng âm lượng nhỏ nhất: “Lương Trì ơi…”
Người trên đất không có phản ứng, sau khi xác nhận anh đã ngủ, Chu Sùng Dục ngồi một lát rồi lặng lẽ xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Lọ thuốc bác sĩ kê đơn cho vẫn nằm trong túi áo khoác của cậu, Chu Sùng Dục đi chân trần xuống tầng, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy.
Càng không tìm thấy trong lòng càng lo lắng, như thể sẽ bị một cái hố đen không đáy nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Chu Sùng Dục chịu đựng một lát, lại thấy buồn nôn. Cậu cố gắng nhỏ tiếng chạy vào nhà vệ sinh, không bật đèn lên, chỉ mượn chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, mò mẫm đến bên cạnh bồn rửa.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy con dao lam để cạo râu được đặt dưới gương. Khi cảm thấy thế giới trở nên trống rỗng, cơn đau là vũ khí duy nhất có thể mang lại sự tỉnh táo.
Chu Sùng Dục run rẩy cầm miếng kim loại sáng bóng kia lên.
“Cậu đang làm gì vậy.”
Chu Sùng Dục bị giọng nói đột ngột xuất hiện phía sau làm giật mình, tay run rẩy cái làm rơi lưỡi dao xuống đất.
Quay đầu lại, cậu nhìn thấy gương mặt tức giận và tuyệt vọng của Lương Trì.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Lương Trì mất bình tĩnh như vậy. Sự mệt mỏi mấy ngày qua và sự sụp đổ trong lòng đan vào nhau, biến thành một sức mạnh to lớn có thể dễ dàng phá vỡ anh.
“Cậu muốn làm gì, Chu Sùng Dục.” Nói xong Lương Trì đỏ mắt, giọng nói luôn run rẩy, rõ ràng giọng điệu gần như điên cuồng nhưng vẫn cố hạ thấp âm lượng để không dọa cậu.
“Tự làm hại mình à.” Anh cắn răng nói.
“Hay là tự tử.”