Trước mắt là bóng tối.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài chiếu vào, phác họa hình dáng chung của người đó.
Đối mặt với câu hỏi run rẩy của Lương Trì, Chu Sùng Dục cúi đầu, một lúc sau mới bình tĩnh trả lời: “… Em không.”
Nói xong cậu muốn đi ra ngoài lại bị Lương Trì túm lấy cổ tay, kiên quyết giơ lên. Ống tay áo rộng trượt xuống, để lộ ít nhất hơn mười vết rạch nhỏ trên cánh tay.
Ánh sáng quá mờ, Lương Trì không phân biệt được màu sắc, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra làn da màu sáng, vết thương màu đậm.
Chu Sùng Dục muốn giãy giụa rút tay về, nhưng Lương Trì siết chặt không buông.
Những vết hằn nhỏ nông sâu kia dường như cũng rạch từng đường lên ngực anh, kéo dài đến nơi yếu ớt nhất và quan tâm nhất sâu trong tim anh, cứa đến mức máu thịt be bét, máu chảy đầm đìa.
Quá đau, Lương Trì rõ ràng cảm nhận được.
“Đừng nhìn nữa.”
Chu Sùng Dục tốn rất nhiều sức mới tránh khỏi anh, vừa lùi lại vừa rút tay về, như chú chim non bị hoảng sợ, vội vàng dùng ống tay áo che lên cánh tay.
Chu Sùng Dục thực sự không muốn để Lương Trì nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cậu không giải thích gì thêm, cất bước muốn ra khỏi nhà vệ sinh.
“Tôi đã nhìn thấy thuốc của cậu…” Lương Trì đột nhiên bước sang bên một bước chặn trước mặt cậu, dừng một lát mới nói, giọng có phần đè nén: “Bệnh trầm cảm, đúng không.”
Chu Sùng Dục nghe xong toàn thân cứng đờ, ý định muốn trốn ra ngoài như bị rút đi gần hết, toàn thân cũng mất sức.
Lại là lúc này, lại là Lương Trì.
Lại là người cậu không muốn cho biết nhất, vạch trần chuyện này bằng cách cậu không thể khống chế.
Lớp ngụy trang và gắng gượng mấy ngày qua cuối cùng vẫn không có ý nghĩa gì. Lòng tự trọng của cậu, nỗi đau khổ của cậu, sự giãy giụa của cậu, tất cả đều bị Lương Trì hốt gọn một mẻ, cuối cùng chỉ còn lại trần trụi.
Trần trụi không mảnh vải che thân.
“Rốt cuộc dạo này cậu bị sao vậy.”
Thấy cậu sụp vai không nói lời nào, trong lòng Lương Trì càng dằn vặt hơn, cố đè nén cảm xúc, duỗi tay muốn xoa đầu cậu: “Xảy ra chuyện gì tại sao không nói…”
“Nói rồi có thể thế nào.” Chu Sùng Dục đột nhiên nói năng kịch liệt, giơ tay hất anh ra.
Lương Trì sửng sốt, hơi trố mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt lùi lại từng chút một, cho đến khi dựa lưng vào tường, thuận tường trượt xuống như người giấy bị rút khung xương.
“Anh muốn nghe em nói gì hả, Lương Trì.” Chu Sùng Dục ngồi bệt xuống đất, siết chặt nắm đấm, giọng bắt đầu run rẩy.
“Nói là em ăn hại thế đấy, sau khi rời khỏi anh chẳng làm được gì cả. Hay nói rằng từ nhỏ em đã là kẻ lập dị, cho dù lớn cũng chỉ biết tự hủy hoại bản thân mỗi ngày?”
Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng và sâu của Lương Trì, vừa nói chuyện lại không ngăn được nỗi tủi thân trào lên trong ngực, khiến cậu không nói ra tiếng.
“Em đã cố gắng thử không dựa dẫm vào anh nữa…” Cậu cúi đầu nghẹn ngào, “Nhưng thực sự rất khó.”
Nhìn Chu Sùng Dục ôm đầu gối co ro ở chân tường, trái tim Lương Trì như bị bóp chặt.
“Bây giờ em có thể dựa dẫm vào tôi, Dục à.” Anh ngồi xổm xuống, nghiêng người về phía đối phương muốn ôm lấy bả vai gầy của cậu: “Tôi muốn giúp em…”
“Giúp kiểu gì?” Chu Sùng Dục đột nhiên đỏ mắt hét lên với anh, trên mặt ướt nhẹp, “Vẫn giống như lần trước, lén tìm việc cho em, lại nhờ anh em báo cho em đi nộp đơn xin việc hả…”
Cánh tay duỗi ra của Lương Trì đột nhiên khựng lại, xung quanh quá yên tĩnh, khiến anh mất nửa giây mới phản ứng được câu nói của Chu Sùng Dục là gì.
Công việc, nộp đơn xin việc.
Mấy chữ đơn giản như vậy hình như đã chọc thủng lớp cửa sổ giấy còn lại giữa hai người, không để lại gì cả.
Công việc hiện tại của Chu Sùng Dục thực sự do Lương Trì tìm giúp.
Khi đó trường học vừa khánh thành, thiếu nhân lực. Đúng lúc trước đó công ty xây dựng của Nhậm Thiển từng hợp tác với người sáng lập trường, Lương Trì đã nhờ chị gửi thông tin của Chu Sùng Dục cho người ta.
Đối phương thấy trình độ và kinh nghiệm của cậu đều phù hợp với yêu cầu, nên sảng khoái đồng ý tuyển dụng. Cũng vì sợ Chu Sùng Dục suy nghĩ nhiều, Lương Trì mới bảo Chu Sùng Nhiên giúp, chỉ nói là phỏng vấn tuyển dụng bình thường.
Nhưng Chu Sùng Dục không ngốc, trong những ngày làm việc, cậu luôn có thể nhận ra điều gì đó từ thái độ của lãnh đạo và đồng nghiệp.
Ban đầu cậu không nói gì, chỉ xem như không biết, muốn làm tốt công việc trong tay. Nhưng sau đó lại phát hiện dù có được một công việc miễn phí, cậu vẫn khiến cuộc sống của mình nát bét.
“Là lỗi của tôi.” Lương Trì cùng quỳ xuống đất với cậu, muốn ôm cậu vào lòng, nhiều lần đưa tay ra nhưng đáng tiếc lần nào cũng bị Chu Sùng Dục đẩy về.
Lương Trì không dám dùng quá nhiều sức, sợ lại làm đau cậu.
Trước kia Chu Sùng Dục nói muốn giữ khoảng cách, anh đã đồng ý, kết quả khiến Chu Sùng Dục không vui. Bây giờ anh muốn đến gần hơn, lại luôn bị Chu Sùng Dục từ chối.
Anh cảm thấy Chu Sùng Dục như một món đồ sứ đã nứt rạn, nếu không cẩn thận sẽ làm vỡ. Mặc dù anh rất muốn cố gắng sửa chữa lại cậu, nhưng vẫn luôn bó tay toàn tập, chỉ có thể trơ mắt nhìn những hoa văn đẹp đẽ trên đồ sứ dần vỡ vụn, bong ra từng mảng.
Nhìn cậu thanh niên bị tổn thương quả thực khó chịu hơn gấp trăm lần so với việc mình bị thương.
“Xin em đấy, Dục à.”
Lương Trì mò mẫm trong bóng tối nâng mặt người đối diện, giọng rất khàn rất nặng: “Em nói cho tôi biết…”
Lần này cuối cùng Chu Sùng Dục cũng từ bỏ việc kháng cự, mặc cho anh ôm lấy bả vai, cẩn thận vỗ về từng chút một.
“Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới có thể khiến em khỏe hơn, Dục ơi, em nói cho tôi biết đi…” Lương Trì duy trì bình tĩnh với chút lý trí còn sót lại trong lòng, vừa ôm người kia vào lòng vừa nhẹ nhàng hỏi.
Trong bóng tối, Chu Sùng Dục bị ép gác cằm lên vai Lương Trì, trong hơi thở tràn ngập mùi hương khiến người ta an lòng.
Cảm giác này thực sự đã quá lâu rồi, như đang dần kéo cậu về khoảng thời gian mông lung và vui vẻ nhất trong quá khứ. Khiến cậu muốn vứt bỏ đau đớn, vứt bỏ những tranh cãi, mâu thuẫn và hiện thực.
Chu Sùng Dục ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi cọ má Lương Trì, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.
“… Anh hôn em đi.” Cậu c.ắn môi dưới, khẽ nói.
Lương Trì áp trán vào trán cậu, hít thở sâu hai hơi, như nhận được sự cho phép nào đó, anh chậm rãi phủ lên môi cậu.
Như mùa hè dài và vỡ vụn rất lâu trước đó, họ run rẩy hôn nhau trong bóng đêm.
Bất kể lúc nào đến quá gần Lương Trì, Chu Sùng Dục đều trở nên căng thẳng.
Vì thích, cũng vì hưng phấn.
Đây là lần thứ hai Lương Trì hôn cậu, không biết tại sao lần này lại mãnh liệt và kéo dài hơn lần đầu rất nhiều.
Ban đầu Lương Trì còn hôn rất dịu dàng, sau đó có lẽ bị tì.nh d.ục ngày càng lớn cuốn theo, nụ hôn này dần trở nên mất kiểm soát.
Lương Trì dùng cả hai tay ôm mặt cậu, dùng đầu lưỡi cạy mở môi cậu, để hơi thở lộn xộn của cả hai đan vào nhau từng chút một.
Chu Sùng Dục lẳng lặng nhắm mắt lại, chỉ biết vụng về đáp lại anh bằng nụ hôn sâu tương tự. Nước mắt chưa kịp rơi từ khóe mắt chảy xuống má, trượt vào khóe môi, nếm thấy vị đắng.
“Đứng dậy, trên đất lạnh.”
Dựa vào chân tường quá lâu, Lương Trì lo cậu bị cảm, duỗi tay đỡ cậu từ dưới đất lên.
Lại hôn một lúc, Chu Sùng Dục cảm thấy không hài lòng, dè dặt kéo góc áo anh, thút thít nói: “Muốn ôm hôn.”
Lương Trì không có cách nào khác, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt eo cậu, bàn tay không tự giác bắt đầu sờ loạn, sờ phía trước không được còn muốn sờ phía sau.
Chu Sùng Dục dần cảm thấy bầu không khí khác lạ, đỏ mặt tách ra với anh một chút, nhỏ giọng ngập ngừng: “Chỉ ôm là được rồi… đừng, đừng sờ.”
Lương Trì hôn cậu mang theo cảm xúc, tất nhiên sẽ không dễ dàng cho cậu được toại nguyện, hai tay nâng mông lên, bế cả người cậu lên người mình.
“Đừng nhúc nhích, Dục à.” Lương Trì bế cậu ra khỏi nhà vệ sinh, cánh tay rất vững: “Tôi sợ em giẫm lên lưỡi dao.”
Lương Trì vừa hôn cổ Chu Sùng Dục vừa bế cậu lên tầng, lại đặt xuống giường.
Trong phòng bật điều hòa nên ấm hơn dưới tầng nhiều, cũng rộng rãi hơn.
Sau khi cởi áo giúp Chu Sùng Dục, Lương Trì quỳ xuống dưới, bắt đầu hôn khắp nơi trên người đối phương. Từ xương quai xanh đến cơ thể, cuối cùng dừng trên những vết sẹo nông sâu trên cánh tay trái của cậu.
“Đau không?” Lương Trì nhẹ nhàng mổ làn da kia bằng đôi môi ướt, như muốn dốc hết sức chữa khỏi cho cậu: “Em có bị ngốc không, không biết đau luôn à?”
“Không ngốc.” Chu Sùng Dục bướng bỉnh quay đầu đi, cắn răng nói: “Em chịu được mà.”
Trong lòng ít nhiều vẫn hơi giận, Lương Trì duỗi tay c.ởi quần cậu, sau đó ôm người vào lòng, hai người mặt đối mặt dán chặt vào nhau.
Mọi cảm nhận đều bị Lương Trì khống chế vừa phải bằng một tay, Chu Sùng Dục hít thở ngày càng dồn dập, hơi đau đớn vùi mặt vào ga giường.
Ngay khi sắp không kiên trì được nữa, Chu Sùng Dục đột nhiên giữ tay anh lại, ngước mắt nhìn anh.
“Sao vậy?” Lương Trì hỏi.
Trong ánh đèn mờ, đôi mắt Chu Sùng Dục hơi đỏ, mồ hôi trên người thấm ướt ga giường: “Lương Trì, chúng ta làm đi.”
Lương Trì sửng sốt một lát, sự kích động của cơ thể đã sắp thoát khỏi sự khống chế của lý trí.
“Em chắc chắn?” Anh hơi nhíu mày: “Nhưng bây giờ em…”
“Được không.” Chu Sùng Dục ngắt lời anh, nóng bỏng dần tuôn ra từ khóe mắt: “Tốt nhất là, có thể làm em đau một chút.”
Lương Trì lại sững sờ, biểu cảm trên mặt dần dần chuyển từ mờ mịt sang kiềm chế, xoắn xuýt rồi lại đến chán nản.
“Em muốn làm hại mình đến vậy à?”
Hồi lâu, anh c.ởi quần ra, duỗi tay lật người kia lại.
“Dục ơi, tôi sẽ không cho em được toại nguyện.”