“Đưa rồi à?”
Trước quầy bar nhà hàng, Alysa thấy Lương Trì đi ra, rót cho anh một ly rượu vang vừa mở, cười hỏi: “Sao rồi, anh và cậu em trai kia?”
Lương Trì ngồi xuống, bưng ly rượu lên ngửi, vẻ mặt như hương vị trong rượu, hơi đắng xen lẫn vị chát.
Gần như có thể xem là bị Chu Sùng Dục đánh ra ngoài, anh vẫn chưa kịp hỏi mấy năm qua cậu sống thế nào đã mất đi cơ hội giao lưu với người kia.
“Anh và em ấy quen nhau như thế nào?” Alysa chống cằm nhìn biểu cảm của anh, hơi tò mò hỏi.
Lương Trì ngẩn người một lát, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa, như chìm vào hồi ức nào đó.
“Năm em ấy mười chín tuổi, không thi đậu trường đại học phù hợp. Sùng Nhiên đưa em ấy đến một phòng vẽ tranh nổi tiếng để học lại, tình cờ rất gần chung cư anh sống lúc đó.”
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu vang, trong đầu hiện lên dáng vẻ Chu Sùng Dục mười chín tuổi.
“Em ấy… Có một chút trở ngại về tính cách, nhà trường không muốn cho em ấy trọ ở trường.” Lương Trì bất đắc dĩ đặt ly rượu lên bàn, trong mắt lại hiện lên một lớp sương mù mềm mại, “Sau đó em ấy vào đại học, cũng thường xuyên thích chạy đến chỗ anh, cuối tuần sẽ ở nhà anh.”
“Mười chín tuổi?” Alysa tao nhã cười một tiếng, đôi mắt sáng như thể nhìn thấu mọi thứ.
Cô đột nhiên chuyển chủ đề: “Cho nên, em ấy đã yêu anh từ lúc đó.”
Lương Trì lập tức líu lưỡi, bản tính ôn hòa lịch sự khiến anh tạm thời không tìm được lời nào để chỉ trích đối phương, cuối cùng chỉ bất lực giải thích cho mình vài câu.
“Em ấy làm sao hiểu được tình yêu là gì.” Lương Trì dùng một tay vuốt tóc rối trước trán, lời nói không hợp với lòng.
Alysa bên cạnh lẳng lặng nghe anh nói, từ chối cho ý kiến.
Một lúc sau cô mới hỏi lại: “Vậy anh có thực sự hiểu tình yêu không, quý ông theo chủ nghĩa độc thân.”
Câu nói này khiến Lương Trì lại rơi vào sự im lặng kéo dài.
Trước kia anh thực sự không hiểu, sau này… Có lẽ đã hiểu một nửa.
Về tình yêu, anh chỉ nếm được phần đắng chát nhất. Vì bản thân đã lặng lẽ rung động mà không nhận ra, cho nên sau khi mọi thứ gương vỡ khó lành, anh chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau khi bỏ lỡ người kia.
Tình cảm mà Chu Sùng Dục dành cho anh là gì, anh không chắc chắn. Điều duy nhất anh biết là sự quan tâm mình dành cho Chu Sùng Dục có thể gọi là yêu.
“… Tâm Nghiên.” Lương Trì nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó quay mặt sang nói một cách chân thành: “Lại nói… Hình như anh nợ em một câu xin lỗi.
Alysa không ngờ anh sẽ nói như vậy, biểu cảm hơi bất ngờ.
Lương Trì nói tiếng: “Lúc đi học, không hiểu gì cả, tùy tiện đồng ý ở bên em, cuối cùng còn hại em…”
“Đã qua cả rồi.” Alysa lắc đầu ngắt lời anh, quay mặt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cười nói: “Chuyện cũ không thể truy cứu, anh không cần nói thêm gì nữa.”
Lương Trì lập tức nở nụ cười khổ, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng.
“Em nói đúng, anh thực sự… Không biết yêu.” Ánh mắt mơ hồ rơi giữa không trung, Lương Trì do dự nói: “Hình như anh, luôn trốn tránh vì sợ mình không có năng lực cho đi, cho nên không dám yêu.”
Alysa nhìn anh đầy hứng thú, cố ý lại gần cười nhạo.
“Trong mắt anh, cảm giác giữa em trai kia và em khác nhau, đúng không?” Cô nhướng mày hỏi, dừng một lát lại khá chắc chắn bổ sung một câu: “Em ấy đặc biệt hơn nhiều.”
Lương Trì nghẹn họng, không thể bác bỏ, đành phải dùng sự im lặng thay thế cho mọi câu trả lời.
“Thật ra em rất biết ơn anh, đàn anh.” Sau một lát im lặng, Alysa đột nhiên nói.
Lương Trì sững sờ, không ngờ sẽ nghe được lời nói như vậy.
“Cảm ơn anh khi đó đã kịp thời dừng tổn hại, thẳng thắn tất cả với em mà không giữ lại chút nào, không để em lún sâu hơn. Dù sau đó, em suy sụp một khoảng thời gian, nhưng đó là sự rèn luyện em cần trải qua. Nếu không có khoảng thời gian kia sẽ không có em của hôm nay.”
Alysa chống đầu, nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Lương Trì lẳng lặng nhìn cô, mơ hồ nhớ lại hồi còn đi học, dù là ngoại hình, khí chất hay cách ăn nói, Alysa đều đã hoàn toàn khác trước kia.
“Anh không cần nghĩ rằng, ở trong một mối quan hệ mình sẽ chỉ khiến đối phương tổn thương.” Alysa cầm bình đựng rượu bên cạnh, rót thêm cho mình và Lương Trì.
“Không có ai sinh ra đã biết yêu, nhưng nếu không bao giờ dám thử, sẽ mãi mãi không học được.”
Ly thủy tinh chạm nhau phát ra một tiếng “keng”, Alysa mỉm cười uống cạn rượu trong ly, ánh mắt rơi vào ngón út đã cởi nhẫn của đối phương.
“Anh nói xem có đúng không, Lương Trì.”
Mười giờ đêm, sau khi tiễn Alysa về, Lương Trì đứng dưới tầng hút một điếu thuốc.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, gió đêm ướt lạnh, thấm vào xương cốt. Anh đứng một mình trong bóng tối dưới ngọn đèn đường, suy nghĩ rất nhiều.
Mùi thuốc lá tản đi hết, Lương Trì lại quay lên tầng.
Phòng khách đã tắt đèn, mấy phòng ngủ cũng không có tiếng động gì. Nghe nói tối qua bọn Thành Quyện thu âm hai bản demo trong phòng làm việc suốt đêm, hôm nay trông có vẻ mệt mỏi, ai về phòng người đó đi nghỉ sớm rồi.
Lương Trì bước nhẹ chân đi đến nhà vệ sinh, mở cửa bước vào.
Nhà Thành Quyện lắp cửa gỗ thật, từ bên ngoài nhìn không thấy ánh sáng, bên trong chỉ bật một ngọn đèn tường màu vàng nhạt. Lương Trì mở cửa ra nhìn, mới phát hiện có người đang đứng trước gương rửa mặt, là Chu Sùng Dục.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều không hẹn mà cùng sững sờ nửa giây.
Không ngờ Chu Sùng Dục cũng ở trong này, Lương Trì dừng một lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lại.
Có vẻ như không muốn giao lưu nhiều với anh, Chu Sùng Dục rõ ràng tăng nhanh động tác, lau mặt mấy lần đã vội vã muốn đi ra ngoài.
Chờ người kia đi đến trước mặt, Lương Trì như tảng đá chắn trước cửa không nhúc nhích.
Chu Sùng Dục bước sang bên nào anh sẽ theo sang. Chu Sùng Dục thực sự không làm gì được anh, chỉ có thể lùi lại nửa bước, cúi đầu im lặng cắn môi.
“Bạn gái anh đi rồi à?” Sau một lát im lặng, Chu Sùng Dục mới nắm lớp vải bên quần, nặng nề nói.
Lương Trì á khẩu, lúc nãy anh đã muốn giải thích khi ở dưới tầng với Chu Sùng Dục, tiếc rằng bị cậu đánh ra ngoài, ngay cả cơ hội ngồi xuống nói chuyện tử tế cũng không có.
“Cô ấy đúng là bạn gái hồi đại học của tôi, tôi từng nói, chỉ quen nhau hai tháng.” Lương Trì hơi nghiêng đầu, tìm đôi mắt Chu Sùng Dục từ phía dưới bên cạnh, nghiêm túc chậm rãi nhấn mạnh: “Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường nhất, em còn gọi cô ấy như vậy, sẽ không phù hợp.”
Lần này Chu Sùng Dục không nói gì, vị chua trong lòng vơi bớt một chút, cụp mí mắt không biết nghĩ gì.
Hai người im lặng hồi lâu, đứng không nhúc nhích.
Lương Trì do dự một lát mới khẽ chớp mắt, ánh mắt dịu dàng, duỗi tay nắm cổ tay Chu Sùng Dục kéo người lại gần mình hơn.
Chu Sùng Dục không kịp phản ứng Lương Trì muốn làm gì, vô thức muốn rút tay về.
“Im nào.” Lương Trì hạ giọng nói, nắm chặt cậu không buông.
Lương Trì chậm rãi nâng cánh tay cậu lên, kéo ống tay áo của đối phương lên, để lộ làn da bên dưới không có thêm vết thương mới nào nữa.
“Khỏi hết rồi à?” Bàn tay Lương Trì mát lạnh và khô ráo, dùng bụng ngón tay cẩn thận vu.ốt ve một lát, lại nhanh chóng chuyển sang dùng hai tay giữ cổ tay đối phương, buông xuống một cách tự nhiên.
Chu Sùng Dục giữ trạng thái gần như nắm tay với anh, im lặng một lát, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên đối mặt với anh, đồng thời ấp úng đáp một tiếng: “… Ừm.”
Hai ánh mắt chạm nhau trong không khí, nhanh chóng quấn quýt vô hình.
Trái cổ Lương Trì trượt lên xuống, ánh mắt trở nên hơi tan rã.
Cậu thanh niên thường thích cụp mắt xuống, khi nhìn người khác cũng sẽ cố gắng tránh nhìn trực diện. Nhưng lần này thì khác, đồng tử của Chu Sùng Dục quá đen quá thuần khiết, nhìn chằm chằm anh như vậy khiến anh muốn lùi bước cũng khó.
“Lúc nãy ở trong phòng, tôi không có ý muốn ngăn em.” Hơi thở dần trở nên hỗn loạn, Lương Trì lẳng lặng nhìn Chu Sùng Dục, ánh mắt dần di chuyển xuống dưới, rơi trên cây đinh thép nhỏ xinh trên khóe môi cậu.
“Bây giờ, mọi người bên ngoài ngủ cả rồi, nếu em vẫn muốn hôn tôi, có thể…”
Vẫn chưa nói hết câu đã bị nụ hôn bất ngờ phủ lên của Chu Sùng Dục ngắt lời.
Lần này cậu đã được như ý, hôn đến mức dứt khoát, như thể dùng hết toàn bộ can đảm của mình.
Kể từ lần cuối họ gạt bỏ mọi thứ, vụng trộm làm chuyện thân mật này đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi.
Chu Sùng Dục nhắm mắt, dùng tay ôm cổ Lương Trì, tham lam hít hà mùi trên người đối phương.
Lương Trì cũng không qua loa, trực tiếp dùng lực xoay người, đè cậu lên cánh cửa, cánh tay lót sau đầu cậu phát ra một tiếng trầm.
Hai cơ thể nóng rực dính chặt vào nhau, như ngọn lửa đốt rừng lan ra khi có gió thổi.
Nhưng trước khi ngọn lửa này bùng cháy quá mạnh, Chu Sùng Dục đã tránh khỏi nụ hôn mạnh mẽ của Lương Trì, hơi bối rối lùi ra sau một chút.
“Sao vậy?” Lương Trì khó hiểu mở mắt ra, dùng chóp mũi cọ cậu, đồng thời vẫn muốn cúi đầu hôn cổ cậu.
Chu Sùng Dục vội vàng đẩy vai anh ra, kéo giãn khoảng cách, nhíu mày khó khăn nói: “Hay là… Thôi đi.”
Lương Trì sững sờ một lát, chút ảm đạm thoáng qua trên mặt rồi biến mất, một lúc sau mới lưu luyến buông tay ra, khẽ lùi ra sau.
“Tôi làm em đau à?” Anh thử hỏi.
Chu Sùng Dục li.ếm bờ môi bị anh cắn sưng, hình như do dự một lúc, mới cúi đầu xuống nói đứt quãng: “Bệnh của em phải mất một thời gian rất dài mới dần tốt lên. Em không thể, quay lại… Trạng thái như trước nữa.”
Mong muốn hôn Lương Trì hình như đã trở thành một bản năng mà không nhận ra.
Còn rời xa Lương Trì là quyết định tìm lợi tránh hại mà cậu đã đưa ra sau khi trải qua những khó khăn và bình tĩnh lại.
Cậu phải bình tĩnh, cậu phải kiềm chế.
Vết thương trên cánh tay khỏi rồi, nhưng vết sẹo vẫn còn, cậu cũng chưa từng quên nỗi đau.
Tốn công sức lâu như vậy mới tàn nhẫn kéo mình ra khỏi Lương Trì từng chút một. Cậu vừa quay về, không thể ngốc nghếch như trước nữa, suốt ngày bám lấy người ta không buông.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của cậu, Lương Trì chậm rãi đến gần, như muốn duỗi tay ôm cậu.
“Đừng tới gần nữa, Lương Trì.” Chu Sùng Dục lại lùi sang bên cạnh hai bước, chắp tay sau lưng sờ chốt cửa, lắc đầu nói: “Em… Không còn mạng để làm lại nữa đâu.”
Lương Trì nghe vậy á khẩu, trái tim đã bình lặng rất lâu lại bắt đầu dậy sóng.
“Tôi chỉ hỏi em một chuyện thôi, Dục à.”
Trước khi cậu xoay người rời đi, Lương Trì vội vàng kéo cậu lại, lấy hết can đảm mới lên tiếng: “Em… Bây giờ có đang ở bên ai không.”
Chu Sùng Dục hơi không hiểu, mặt không cảm xúc nói: “Không phải anh, đang đứng đối diện em à.”
“Không phải ý này.” Lương Trì lắc đầu với cậu, chỉ có thể đổi sang cách nói thẳng thắn hơn: “Ý tôi là, em…”
Anh đột nhiên hơn thiếu tự tin nhìn Chu Sùng Dục, một lúc sau mới nói: “Bây giờ em, có hẹn hò với ai không.”
Chu Sùng Dục nghẹn họng, hạ giọng hỏi: “Anh, hy vọng có không.”
Lương Trì chỉ im lặng một lát rồi nhanh chóng lắc đầu.
Anh biết, trong khoảng thời gian Chu Sùng Dục rời đi chắc chắn đã gặp được người tốt hơn anh. Nhưng anh không muốn hỏi chuyện quá khứ nữa, chỉ cần bây giờ có thể cho anh một cơ hội, chỉ một lần thôi.
“…Không có.” Chu Sùng Dục quay đầu, đưa lưng về phía anh.
“Vậy em có muốn, thử với tôi không.” Lương Trì siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Chu Sùng Dục bị anh nói cho sững sờ, bước chân tiến về phía trước dừng lại, không bước tiếp nữa.
“Tôi trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương gì.” Lương Trì hít sâu một hơi, thẳng thắn nói.
Anh hiểu rằng đối với Chu Sùng Dục, việc có một mối quan hệ không có đảm bảo với một kẻ ngu ngốc trong tình yêu như mình chẳng khác nào một vụ cá cược.
“Hoặc là chúng ta không cần vội vã, không xác định quan hệ, có thể… bắt đầu thử vun đắp tình cảm trước đã.” Giọng anh run rẩy, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Hoặc là, tôi theo đuổi em lại từ đầu.”