Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 66: Dung nham (4)




Ngày lên đường trở về, nhiệt độ không khí của Bắc Kinh đột ngột giảm mười độ, Chu Sùng Dục bị cảm không ngoài dự đoán.

Bệnh đến như núi đổ, không chỉ sốt chảy nước mũi mà còn luôn hoa mắt chóng mặt.

Lúc không có việc gì làm, trong đầu toàn là câu nói cuối cùng của Lương Trì đêm hôm đó, mỗi lần nhớ lại, trái tim vẫn đập loạn không thôi.

Lương Trì nói yêu cậu, nhưng Chu Sùng Dục vẫn chạy trốn.

Cảm giác này quá không chân thực, như thể vừa có hành động tiếp theo giấc mơ sẽ tan vỡ, khiến cậu không biết làm thế nào.

Để khiến mình không rảnh rỗi, vừa trở về Yến Xuyên, Chu Sùng Dục đã tự giam mình trong phòng làm việc. Ban ngày ôm máy tính chạy deadline, buổi tối mệt tới mức đặt đầu xuống là ngủ.

Sau đó Lương Trì có gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Chu Sùng Dục hoặc là đang bận làm thiết kế hoặc là gục xuống bàn ngủ gật. Điện thoại bật chế độ im lặng cho nên vẫn luôn không nghe máy, cũng không có can đảm gọi lại.

Chủ Nhật cuối cùng trước Tết âm lịch, hai mươi tám tháng Chạp.

Cảm cúm lặp đi lặp lại nửa tháng vẫn không có dấu hiệu khỏi hoàn toàn.

Trịnh Nghiêu nhìn Chu Sùng Dục liều mạng làm việc trong phòng làm việc, đẩy tiến độ giao hàng lên trước cửa tháng, và giấy lau nước mũi chất đống như núi trong thùng rác. Cuối cùng không nhịn được nữa, vén tay áo lên kéo cậu đi ra ngoài.

“Chúng ta làm việc hợp pháp, không phải nhà máy mồ hôi và máu, không cần cậu liều mạng như thế.”

Trịnh Nghiêu vừa nói vừa lấy chìa ra khóa, khóa phòng làm việc lại, sau đó xoay người vỗ vai Chu Sùng Dục, nghiêm túc ra lệnh bằng giọng ông chủ: “Tôi tuyên bố, cậu, nghỉ, không nghỉ hết hai tuần không được đi làm.”

Mái tóc Chu Sùng Dục rối như công nhân nhập cư, bộ đồ lao động trên người cũng dính đầy dăm gỗ và bụi thạch cao.

Thấy Trịnh Nghiêu đã khóa cửa, Chu Sùng Dục chỉ mặt không cảm xúc trừng mắt nhìn cậu ta một cái. Sau đó lại chui vào phòng mình như một cái máy, tiếp tục mày mò những tượng gỗ và đất sét hình thù kỳ lạ.

“Cậu nói xem có phải người này đã hết thuốc chữa không.” Trịnh Nghiêu chống nạnh, lắc đầu thở dài với Khương Di.

Khương Di đang bận nhìn điện thoại, thấy Chu Sùng Dục vào phòng, cô vội vàng đi tới gõ cửa phòng cậu: “Ngày mai, có buổi biểu diễn của Lam Sẫm, cậu giúp tôi đi cửa sau nhé.”

Chu Sùng Dục vừa cầm lấy dao khắc chuẩn bị khắc, nghe cô nói vậy thì dừng một lát, hồi lâu không có động tĩnh gì.

Ngay tuần trước, nhóm nhạc Lam Sẫm công bố tin tức tái hợp, có ca sĩ chính mới sẽ gia nhập. Buổi biểu diễn đầu tiên đã quyết định tại một quán bar có tên là “RainyDay” phía đông thành phố.

“Không dễ đi vào trong, cậu cứ nói là đến thăm anh cậu, dẫn tôi vào là được.” Khương Di nghiễm nhiên đã bày sẵn tư thế không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, mặt mũi đầy khẩn cầu, kéo cánh tay cậu không chịu buông.

Chu Sùng Dục đã trốn gần nửa tháng vì chuyện của Lương Trì, biết rằng mình không thể trốn mãi cả đời, suy nghĩ một lát chỉ có thể đồng ý.

“Ừ.” Cậu nặng nề đáp một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình: “Tôi chỉ dẫn cậu vào, không xem biểu diễn với cậu.”

Khương Di nhanh chóng lộ vẻ vui mừng, vỗ mạnh vào vai cậu: “Chốt nhé.”

Bốn giờ chiều hôm sau, Chu Sùng Dục đúng giờ xuất hiện ở địa điểm đã hẹn với Khương Di.

Cậu đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo khẩu trang y tế.

Thật ra trong lòng Chu Sùng Dục biết rõ đi cùng Khương Di chỉ là cái cớ cậu tìm cho mình, mục đích thực sự vẫn là muốn gặp Lương Trì. Hai người đã không gặp nhau gần nửa tháng, Chu Sùng Dục hơi nhớ anh.

Không dám đối mặt gặp nhau ở khoảng cách gần, Chu Sùng Dục vẫn chưa nghĩ kỹ nên làm thế nào.

Nhân lúc hiện trường live đông người, cậu có thể ngụy trang mình thành một người hâm mộ, lên kế hoạch tìm cơ hội lén nhìn một lát, những chuyện còn lại tính sau.

Đi đến trước cửa quán bar, đã có rất nhiều người hâm mộ tụ tập trên quảng trường bên ngoài, chuẩn bị xếp hàng vào.

Người phụ trách duy trì trật tự vừa khéo là nhân viên của công ty đĩa nhạc, trước đó đã gặp Chu Sùng Dục, chỉ dặn cậu không nên chạy lung tung rồi thoải mái cho họ đi vào.

Số người vào bên trong có hạn, cho nên không đông người lắm, trên cơ bản đều là những người hâm mộ phụ trách tổ chức các hoạt động hỗ trợ.

Từ xa đã thấy Lương Trì đang bận chạy thử thiết bị bên cánh gà sân khấu, Khương Di kích động suýt nhảy dựng lên. Cô duỗi tay nắm cánh tay Chu Sùng Dục, nhỏ giọng thì thầm với cậu: “Mau nhìn đi mau nhìn đi, là Lam Sẫm.”

Chu Sùng Dục lại sợ để người khác nhìn thấy, cố kéo thấp vành mũ, tránh khỏi tay cô nói: “Cậu tự vào đi, cứ mặc kệ tôi.”

Nói xong cậu xoay người đi về hướng ngược lại với Khương Di, chuẩn bị tìm một góc ngồi chốc lát.

Để ủng hộ cho màn trình diễn đầu tiên của Lam Sẫm sau khi trở lại, nhóm người hâm mộ tự tạo vòng tay huỳnh quang màu xanh lam, đeo đồng loạt.

Ánh sáng bên trong quán bar rất tối, nhìn từ xa, những chiếc vòng tay kia rất giống con sứa màu xanh lam lơ lửng dưới biển sâu.

Toàn bộ địa điểm được thiết kế theo hình bán nguyệt, Chu Sùng Dục đi xung quanh một vòng, cuối cùng đi đến vị trí xa sân khấu nhất, mượn đám người hâm mộ tụ tập để che mình.

Phía trước có hai cô gái trẻ đang tò mò nhìn gì đó ở xa, còn thì thầm nói chuyện.

“Đó là đối tượng đính hôn của Lương Trì? Xinh quá đi.” Một cô gái trong đó cảm thán với giọng kinh ngạc.

Theo tầm mắt của các cô, Chu Sùng Dục nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp đứng bên cạnh Lương Trì phía sau sân khấu, hai người vừa nói vừa cười cụng ly với nhau.

Chu Sùng Dục nhớ ngày đó đã gặp cô ở nhà Thành Quyện. Theo lời giới thiệu của Lương Trì, cô tên là Alysa, từng là bạn gái cũ duy nhất của Lương Trì.

Là một người đứng xem từ xa, Chu Sùng Dục càng nhìn càng cảm thấy trong lòng khó chịu.

Xem ra Trịnh Nghiêu nói thích ai nhất định sẽ ghen là đúng. Rõ ràng Lương Trì đã giải thích bây giờ anh và Alysa chỉ là bạn bè, nhưng Chu Sùng Dục không thể bình thản như Lương Trì.

Các cô gái trẻ vẫn đang thảo luận sôi nổi: “Nghe nói trước kia đeo nhẫn là vì cô ấy, bây giờ hai người quay lại rồi, mới tháo nhẫn ra.”

“Trời, chung thủy quá…”

“Không phải…” Đột ngột xuất hiện sau lưng hai cô gái kia, Chu Sùng Dục xụ mặt, không hề báo trước mà thốt ra hai chữ.

Hai cô gái đồng thời quay đầu lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới với vẻ hơi xem thường, cuối cùng hỏi một câu: “Cậu là ai?”

Chỉ thấy Chu Sùng Dục cụp mắt, trông như chưa tỉnh ngủ, hoàn toàn không để ý câu hỏi của đối phương, uể oải thanh minh: “Hai người họ chỉ là bạn bè bình thường.”

Có vẻ như hai cô gái hơi sợ trước hành vi khác thường của cậu, thấy cậu không đeo vòng ủng hộ, mặt đầy cảnh giác đi xa.

“Cậu ta là ai vậy, sao lại trà trộn vào được.” Một cô gái trong đó nhỏ giọng nói với bạn bên cạnh.

Người kia lắc đầu, “Chắc là phe vé, cũng có thể là chụp ảnh thay…”

Hai cô gái ngày càng đi xa, Chu Sùng Dục không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy hình như hai cô đi về phía nhóm ứng viện, trao đổi gì đó với nhân viên an ninh.

Chu Sùng Dục cũng không để bụng, lại đổi góc khác tiếp tục kéo vành mũ xuống thấp, im lặng ngẩn người nhìn về phía sân khấu.

Không lâu sau, có người vỗ vai cậu từ sau lưng.

Chu Sùng Dục nhìn lại, mới phát hiện là hai cô gái kia gọi nhân viên an ninh đến.

“Là cậu ta, không kiểm tra vé đã trà trộn vào.” Một cô gái trong đó chỉ vào cậu và nói.

Nhân viên an ninh quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt, thấy cách ăn mặc của cậu rất giống paparazzi, trong lòng đã có kết luận trước tiên.

Nhân viên an ninh duỗi tay làm động tác “Mời”, nghiêm túc nhíu mày ra hiệu cho Chu Sùng Dục ra ngoài với anh ta: “Cậu tới đây để xem biểu diễn đúng không.”

“Alysa, cảm ơn em về chuyện thiết bị.”

Trong góc hậu trường, Lương Trì vừa thay trang phục cho buổi biểu diễn hôm nay, nhân lúc diễn tập, anh đi ra chào hỏi đối phương.

Alysa bưng ly rượu đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn trong nghề, nghe thấy giọng nói mới quay đầu lại, nở nụ cười sảng lãng với anh: “Chỉ giúp liên lạc với mấy kỹ sư âm thanh, đã có thể dẫn bạn bè vào hậu trường xem màn biểu diễn đầu tiên sau khi trở lại của Lam Sẫm trong khoảng cách gần, em lại nghĩ mình nên cảm ơn anh.”

Lương Trì nghe vậy mỉm cười, cũng cầm một ly rượu vang bên cạnh, cụng ly với cô.

“Nghe Thành Quyện nói, tuần trước anh không ở cửa hàng, đến Bắc Kinh tìm em trai kia à?” Alysa khẽ nhấp một ngụm rượu, chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu hỏi.

Trên mặt Lương Trì vẫn nở nụ cười, nhưng chẳng biết tại sao lại trở nên hơi phức tạp.

“Chỉ một ngày.” Anh cụp mắt xuống, giải thích đơn giản: “Sau đó đến Thượng Hải biểu diễn.”

Alysa quan sát vẻ mặt anh đầy hứng thú, chớp mắt, thử hỏi: “Xem ra là có biến?”

Lương Trì á khẩu, thực sự không biết nên miêu tả tình trạng hiện tại như thế nào. Suy nghĩ một lát đành lắc đầu, dùng sự im lặng và từ chối cho ý kiến để trả lời câu hỏi này.

Lúc đang thất thần, ánh mắt tình cờ lướt qua bên trong nhốn nháo ở xa, Lương Trì mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng.

Mặc dù khoảng cách rất xa, ánh sáng tối đến mức không nhìn rõ, nhưng dáng vẻ hơi rụt bả vai của người kia khiến Lương Trì dù nhìn thế nào cũng không nhận lầm.

“Anh qua bên kia một lát.” Lương Trì đặt ly rượu xuống, xoay đầu nói với Alysa một tiếng rồi vội vàng đi đến bên kia hội trường.

Trước cửa địa điểm, Chu Sùng Dục đang cắn răng giải thích để không bị nhân viên an ninh mời ra ngoài: “Là chị Lệ… Cho tôi vào, các anh có thể đi hỏi chị ấy.”

“Chị Lệ không ở đây, vừa về công ty rồi.” Nhân viên an ninh thiếu kiên nhẫn xua tay với cậu.

Lần này Lam Sẫm vừa tái hợp không lâu, nhóm quản lý của công ty đĩa nhạc ban đầu đã thay đổi rất nhiều, bên trong trên cơ bản đều là người hâm mộ tự duy trì trật tư.

Ngày thường Chu Sùng Dục rất ít khi cố nhớ tên người khác, không nhớ được tên nhân viên khác ngoài chị Lệ.

Những người xung quanh đều đang nhìn về phía này, Chu Sùng Dục tạm thời vẫn chưa muốn quấy rầy đến nhóm Lương Trì, thế là đành phải nắm tay áo, cố gắng tự giải vây: “Tôi là, người nhà của nhóm nhạc, anh có thể hỏi nhân viên khác… Chắc là có người biết tôi.”

“Người nhà cũng nên ở hậu trường mới đúng.” Dường như đã chắc chắn cậu là người chụp ảnh thay trà trộn vào, nhân viên an ninh không nể mặt vạch trần: “Đây là nơi người hâm mộ tập hợp, cậu làm gì ở đây.”

Chu Sùng Dục á khẩu, cảm giác kháng cự người lạ trong lòng bất giác lại tràn ra, giày vò khiến cậu khó thở.

Lúc đang giằng co không xong, những người hâm mộ tụ tập bên trong đột nhiên truyền ra tiếng xì xào không nhỏ. Chu Sùng Dục lặng lẽ quay đầu, mới phát hiện có người đang đi về phía cậu.

“Anh gì ơi…” Từ xa, giọng Lương Trì bay vào tai từ phía sau.

Chu Sùng Dục không dám quay đầu lại nhìn, cúi đầu vùi mặt xuống thấp, trong lòng không ngừng cầu nguyện anh ấy không nhìn thấy mình.

Tiếc rằng câu nói tiếp theo của Lương Trì đã bóp chết mơ tưởng của cậu từ trong trứng nước.

“Xin lỗi, em ấy là người tôi dẫn tới.” Lương Trì đứng vững trước mặt nhân viên an ninh, thái độ khá lịch sự, nhưng mơ hồ mang theo vài phần kiên quyết.

Lúc này nhân viên an ninh mới biết mình trách lầm người, lúng túng gãi đầu một cái, lập tức nhận lỗi với Chu Sùng Dục.

Sau khi giải quyết xong vấn đề của nhân viên an ninh, bên cạnh liên tục có người hâm mộ chạy đến xin chụp ảnh. Lương Trì miễn cưỡng ứng phó mấy người, nhưng không thể thỏa mãn yêu cầu của tất cả mọi người cùng lúc, dần dần bị vây vào góc.

Chu Sùng Dục sợ đông người nhất, vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói gì khi gặp Lương Trì, chỉ có thể luống cuống tiếp tục đứng đực ra tại chỗ.

Cũng may nhân viên an ninh chanh chóng đảm nhận trách nhiệm duy trì trật tự, gọi đồng nghiệp của mình đến mở đường cho Lương Trì đi trước.

Lương Trì hơi tốn sức mới quay lại bên cạnh Chu Sùng Dục, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng, duỗi khuỷu tay gác lên vai cậu, bàn tay xoa nhẹ sau đầu cậu hai lần.

“Lại đây với tôi.”

Cổ họng khàn chốc lát, Lương Trì quay mặt đi, kéo Chu Sùng Dục đi vào trong.