Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 68: Cái thứ năm mươi (1)




“Alo, anh.”

Trên hành lang bệnh viện trong sạch, Chu Sùng Dục quay mặt vào tường, chân đi qua đi lại, lẳng lặng nghe người ở bên kia điện thoại nói chuyện.

Hôm qua là giao thừa, y tá trực ở khu nội trú ít hơn ngày thường rất nhiều, cũng có một bộ phận bệnh nhân đã xuất viện sớm để về nhà ăn Tết, đoàn tụ với gia đình.

Trên hành lang yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng động nhỏ nhất.

Khác với tâm trạng ngày trước, Chu Sùng Dục hiếm khi hy vọng lúc này xung quanh có thể ồn hơn, ít nhất đừng vắng vẻ không có chút sức sống như thế này.

“Ừ, em đang ở bệnh viện.” Chu Sùng Dục cụp mắt, hơi mệt mỏi nói.

Anh cậu đang trên đường tới London, tín hiệu rõ ràng không tốt lắm, nói chuyện thường xuyên đứt quãng. Vì lo lắng cho tình trạng của những người khác trong nhóm, anh cậu đang lên kế hoạch mua vé gần nhất để quay về.

Bên cạnh, Thành Quyện một tay chống nạng, đang dùng cánh tay còn lại điên cuồng làm ngôn ngữ tay với Chu Sùng Dục.

Chu Sùng Dục bất đắc dĩ liếc anh ta vài lần qua khóe mắt, chỉ có thể cố gắng nói nhẹ tình hình, để anh cậu yên tâm.

“Họ… Vẫn ổn, chỉ bị thương ngoài da, nhiều nhất là ở lại bệnh viện quan sát đến ngày mai là được đi.”

Thành Quyện vẫn vừa lắc đầu vừa huơ tay, lặng lẽ nói bằng khẩu hình: “Đừng để nó tới”.

Bài hát bị nói đạo nhạc của Lam Sẫm lần này đúng lúc do Chu Sùng Nhiên sáng tác, dù anh tới cũng không giúp được gì. Ở nước ngoài còn có thể tránh, ít nhất sẽ không gặp phải đám người hâm mộ gây sự kia, vô duyên vô cớ khiến mình bực bội.

“Thành Quyện nói ở đây có anh ấy rồi, anh không cần về, không cần thiết.” Chu Sùng Dục cầm điện thoại quay lưng đi, lại nói vài câu với anh mình, cuối cùng bảo đảm, “Ừm, em cũng sẽ giúp đỡ.”

Nói một lúc lâu, cuối cùng Chu Sùng Nhiên mới đồng ý không về nữa, đồng thời dặn dò Chu Sùng Dục nếu có chuyện gì phải liên lạc với anh trước.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Sùng Dục và Thành Quyện trao đổi ánh mắt, im lặng hồi lâu, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng bệnh đối diện.

Trên giường bệnh gần cửa sổ, tay phải của Lương Trì vừa được bó bột, Phượng gia ngồi bên giường anh, có y tá đang giúp thay bình truyền dịch.

Mấy tiếng trước, để tránh người hâm mộ chặn xe, tài xế của họ bị ép lái xe vào dải cây xanh.

Lương Trì ngồi ở ghế phụ, bị túi khí đập mạnh, Thành Quyện và Phượng gia ngồi ở ghế sau, vết thương nhẹ hơn rất nhiều, trở về bôi ít dầu hoa hồng, nghỉ ngơi một tuần là có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ có thể nhìn thấy nửa th.ân d.ưới của Lương Trì qua tấm kính hẹp trên cửa, Chu Sùng Dục lại đổi góc khác, dựa vào tường bên cửa, vẫn không thể nhìn rõ mặt anh.

“Lúc nào anh ấy có thể xuất viện.” Chu Sùng Dục áp trán lên tấm kính lạnh như băng, lẳng lặng chớp mắt.

“Trật xương đốt ngón tay vẫn may, đeo nẹp sẽ không sao, cái khó là tràn khí màng phổi.” Thành Quyện lắc đầu, hơi bất lực giải thích.

Lại xảy ra sự cố đúng đêm giao thừa, anh sứt đầu mẻ trán vội vàng gửi tin nhắn cho người nhà, còn phải liên lạc với bộ phận pháp lý của công ty đĩa nhạc, nhanh chóng giải quyết chuyện bảo vệ quyền lợi của họ.

“Bây giờ anh ấy hít thở hơi khó khăn, bác sĩ nói cứ hít oxy quan sát một thời gian, nếu thực sự không có chuyển biến tốt sẽ làm dẫn lưu kín cho anh ấy.” Anh ta nhún vai nói.

Chu Sùng Dục không hiểu hỏi: “Đó là gì.”

Thành Quyện dùng điện thoại nhanh chóng gõ chữ, bớt thời gian chỉ ngực mình, do dự một lát mới đáp: “Thì là… mở một lỗ nhỏ trước ngược, cắm ống vào, dẫn khí ra ngoài.”

Mô tả quá trình này bằng lời nói hơi đáng sợ, chỉ nghe thôi, Chu Sùng Dục đã cảm thấy có phần không chịu được.

Cậu tiếp tục im lặng dựa vào cửa, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, con người tối tăm, cũng không nhúc nhích.

“Em không vào thăm anh ấy à?” Thành Quyện chuẩn bị đẩy cửa bước vào, dùng mu bàn tay đụng vai Chu Sùng Dục.

Chu Sùng Dục im lặng một lát rồi lắc đầu, rõ ràng vẫn chưa sẵn sàng.

“Em có thể giúp gì không.” Cậu cụp mắt hỏi.

Thành Quyện suy nghĩ một lát và nói: “Về thu dọn ít hành lý giúp anh, lấy hết những đồ có thể dùng khi nằm viện, đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, cục sạc… Cụ thể em xem rồi làm.”

Nói đoạn anh ta lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, đưa cho Chu Sùng Dục: “Trước đó em đến nhà anh rồi, tiện thể lấy giúp anh Trì. Nhà anh ấy ở…”

“Em biết.”

Chu Sùng Dục ngắt lời anh ta, cúi đầu kéo khóa áo khoác lại, đã chuẩn bị xuất phát, “Khu Yến Sơn, bờ Nam cầu lớn.”

Đâu biết Thành Quyện nghe xong lại lắc đầu: “Anh ấy đã lâu không ở đó rồi.”

Lời nói này khiến Chu Sùng Dục sững sờ.

Khoảng thời gian trước, hầu như đêm nào Lương Trì cũng đến dưới tầng phòng làm việc của cậu, có lúc dừng lại một lúc, có lúc chỉ nói câu chúc ngủ ngon với cậu qua cửa sổ.

Vì phòng làm việc rất gần chung cư kia của Lương Trì, cho nên Chu Sùng Dục vẫn nghĩ sau khi tan làm Lương Trì về nhà mới tiện đường tới đây.

Nhưng nếu bây giờ Lương Trì ở nơi khác, vậy chứng tỏ mỗi lần trước anh đến phòng làm việc đều cố ý đi vòng rất xa, không vì điều gì khác, chỉ để chào hỏi cậu từ xa.

Đồ ngốc Lương Trì.

Trên đời này không có ai ngốc hơn anh.

“Anh gửi địa chỉ nhà và mật khẩu nhà anh ấy cho em rồi, đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận.”

Trong lúc Chu Sùng Dục đang thất thần, Thành Quyện đã lấy điện thoại ra, gửi những thông  tin cần thiết cho cậu.

Chu Sùng Dục sững sờ nửa giây, cúi đầu liếc nhìn dãy địa chỉ hoàn toàn xa lạ.

“Trở về nếu tiện thì mua mấy phần cơm hộp.”

Thành Quyện thân thiết vỗ vai cậu, nở nụ cười ti tiện, xoay người vặn chốt cửa phòng bệnh.

Dựa theo địa chỉ Thành Quyện cung cấp, Chu Sùng Dục dễ dàng tìm được nơi ở hiện tại của Lương Trì.

Nằm ở khu trung tâm thành phố, căn hộ lớn, rất gần cửa hàng đàn của anh.

Trước khi vào nhà, Chu Sùng Dục từng tưởng tượng dáng vẻ bên trong. Có lẽ vẫn giống căn hộ cũ, khắp nơi đều là cuộn dây và đàn tổng hợp âm thanh, trên lưng ghế sofa là quần áo, có thể thấy hộp mì ăn liền và đũa dùng một lần ở khắp nơi.

Nhưng đi vào nhìn, Chu Sùng Dục mới phát hiện nơi này không giống như cậu tưởng tượng.

Diện tích trong nhà rất rộng, rộng hơn căn ban đầu không chỉ gấp đôi, đồ dùng trong nhà bố trí rất đơn giản. Mặc dù tổng thể không tính là không dính một hạt bụi, nhưng tuyệt đối có thể nói là gọn gàng sạch sẽ.

Nhưng chẳng biết tại sao, Chu Sùng Dục luôn cảm thấy nơi này không giống nhà của Lương Trì, cũng không có không khí của “nhà”.

Có lẽ vì cậu không thích phong cách trang trí, có lẽ vì thiếu mùi khói bếp cần thiết, hoặc chỉ vì nơi này không giống căn nhà trước, để lại trong tâm trí cậu rất nhiều ký ức phức tạp.

Tìm một chiếc túi du lịch từ trong tủ quần áo, Chu Sùng Dục chọn hai bộ quần áo đơn giản bỏ vào, ngoài ra còn có đồ vệ sinh, dép bông, tai nghe, và cái chăn Lương Trì thường đắp trên sofa.

Cậu cảm thấy có nhiều món đồ có thể mang hoặc không, nhưng nghĩ rằng Lương Trì có thể dùng nên nhét hết vào trong túi.

Nhét đến cuối cùng, cái túi đã căng phồng, nặng như đựng mười mấy viên gạch.

Sau khi thu dọn hành lý giúp Lương Trì, Chu Sùng Dục lại không ngừng nghỉ đến nhà Thành Quyện, hoàn thành quá trình tương tự.

Quay lại bệnh viện, đúng lúc là giờ cơm tối. Nhà ăn nội bộ có cơm hộp để mua, đều là đồ ăn thanh đạm phù hợp cho người bệnh, giá cả cũng phải chăng.

Chu Sùng Dục xách theo túi lớn túi nhỏ, một lần nữa đi đến khu nội trú.

Lúc đi ngang qua sảnh tầng một, có một quý cô ăn mặc tinh xảo đứng trước quầy thông tin, đang hỏi y tá trực.

“Xin chào, tôi là người nhà bệnh nhân, xin hỏi Lương Trì ở phòng bệnh nào.”

Tai Chu Sùng Dục thính, lập tức dừng bước quay đầu nhìn, mới phát hiện mình biết người kia.

Lần cuối cậu gặp Nhậm Thiển đã rất lâu rồi.

Khi đó cậu vẫn ở trong căn hộ của Lương Trì, nghe anh đánh đàn, nấu cơm giúp anh, buổi tối nằm chung giường với anh.

Lúc này gặp lại Nhậm Thiển, Chu Sùng Dục cảm thấy chị không già đi mà thậm chí còn trẻ hơn trước rất nhiều. Tóc ngắn, khí sắc tốt hơn, vẻ mệt mỏi vì gia đình cũng đã bị quét sạch.

Quay đầu liếc mắt đã nhìn thấy Chu Sùng Dục, Nhậm Thiển sững sờ một lát, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười.

Hai người đối mặt qua không trung một lát, gật đầu với nhau.

Đột nhiên nhìn thấy chị ruột của Lương Trì, mặc dù Chu Sùng Dục vẫn hơi ngại chào, nhưng cũng biết mình không thể không biết lễ phép.

“Em chào chị.” Chu Sùng Dục hơi bối rối siết chặt tay, nghiêm túc gọi đối phương.

“Ơi, là Tiểu Dục à.” Nhậm Thiển bước đi trên giày cao gót, đôi hoa tai bằng ngọc đung đưa, đã bước nhanh về phía cậu.

Không thể phủ nhận rằng Nhậm Thiển có nụ cười mềm mại không khác gì Lương Trì, rất kín đáo rất giản dị, khi nhìn người mặt mày sẽ cong lên, như thể đang nói ngàn lời.

“Đi thôi.” Chị bước đến bên cạnh Chu Sùng Dục, tốc độ nói chậm rãi: “Dẫn chị đi thăm Lương Trì.”