Ngày thứ tư nằm viện, mùng ba Tết, Lương Trì có thể xuất hiện.
May là các triệu chứng tràn khí màng phổi của anh không trở nên nghiêm trọng hơn, mà tự khỏi. Y tá cũng không cần đặt một ống dẫn lưu vào ngực anh để dẫn lưu khí và máu tụ bên trong ra.
Ngày xuất viện, Thành Quyện bảo tài xế trong nhà lái xe đến dưới tầng khu nội trú từ sáng sớm.
Nhậm Thiển cũng ở đây, nhưng sau khi thu dọn đồ đạc giúp Lương Trì đã rời đi, giao toàn bộ thời gian còn lại cho Chu Sùng Dục.
Trong mấy ngày Lương Trì nằm viện, chủ yếu là Chu Sùng Dục làm thủ tục, thanh toán viện phí, lấy thuốc. Có kinh nghiệm lần trước, lần này cậu đã xe nhẹ đường quen, làm khá thành thạo.
Một tay xách vali, Chu Sùng Dục đi bên cạnh Lương Trì, chậm rãi ra khỏi tòa nhà khu nội trú.
Thành Quyện đang dựa vào xe gọi điện thoại, tình cờ nhìn thấy họ, anh ta xoay người lại vẫy vẫy tay.
“Phượng gia vừa gọi điện nói có fan cuồng chặn cậu ấy trước cửa nhà cậu ấy, dặn chúng ta cẩn thận.” Thành Quyện cất điện thoại, vừa mở cốp sau giúp họ vừa nói.
Vết thương mô mềm ở xương bánh chè của anh ta vẫn chưa lành hẳn, mặc dù đi đường không cần người đỡ nhưng vẫn đi khập khiễng.
“Hôm qua công ty vừa đăng thông cáo bảo vệ bản quyền, chắc chắn có rất nhiều fan không hài lòng.”
Thành Quyện chống nạnh suy nghĩ một lát, rồi đề nghị với Lương Trì: “Em định về chỗ bố em ở mấy ngày, hai ngày nay tốt nhất anh không nên về nhà anh, có thể tìm khách sạn, hoặc là ở cùng em, đều được.”
Lương Trì im lặng một lúc, quay đầu liếc nhìn Chu Sùng Dục, dừng một lát mới nói: “Anh về căn hộ cũ, chỗ đó không có ai biết.”
Thành Quyện gật đầu với anh, “Vậy cũng được.”
Thành Quyện bảo tài xế lái xe đến dưới tầng căn hộ của Lương Trì trước, thả họ xuống, hạ cửa kính xe dặn Lương Trì nghỉ ngơi cho khỏe, gặp lại trong buổi biểu diễn sang năm.
Bầu trời hôm nay trong veo quang đãng, vạn dặm không mây. Ánh nắng màu vàng kim rực rỡ, gió lặng đến mức gần như mất đi chất môi giới di chuyển.
Khu phố này vẫn như cũ, nhà tầng san sát, một vài cửa hàng, con phố dài yên tĩnh và vắng vẻ. Thậm chí tiếng ồn của dòng xe cộ cũng nhẹ nhàng, không hề chói tai.
Nhưng so với trong trí nhớ, nơi này rõ ràng trở nên cũ hơn rất nhiều. Lớp gỉ sắt loang lổ như đám mây, xám xịt phủ lên vùng trời trên con phố. Nhìn từ xa như bức tranh trường phái ấn tượng dưới ngòi bút của Monet.
Quay lại nơi quen thuộc, Chu Sùng Dục vẫn nhìn xung quanh, tâm trạng trở nên hơi khác.
Lương Trì im lặng suốt quãng đường từ bên đường đến thang máy. Chu Sùng Dục luôn đi theo sát phía sau anh, như thể xa hơn một chút sẽ bị lạc, nắm ống tay áo của anh một tấc cũng không rời.
Đến trước cửa nhà, Lương Trì dùng bàn tay trái không bị thương sờ túi.
Chìa khóa của anh nằm ở túi bên phải, phải kéo khóa trước mới lấy ra được, rất khó nếu chỉ dùng một bên tay trái.
“Để em giúp.” Chu Sùng Dục nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, lấy chìa khóa ra giúp anh, thành thạo cắ.m vào ổ xoay sang phải hai vòng, nhanh chóng mở cửa nhà ra.
Đi vào trong, bên trong không mở cửa sổ, không khí hơi ngột ngạt.
Rèm cửa kéo lại, ánh nắng không chiếu vào được, tất cả đồ đạc trong nhà đều được bọc vải che bụi, phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Vì không có hệ thống sưởi, trong nhà lạnh như hầm băng, nhiệt độ thậm chí thấp hơn bên ngoài mấy độ.
Chu Sùng Dục đi vào nhà và bấm công tắc trên tường, đèn trước cửa không sáng lên như cậu đoán.
“Không có điện?” Cậu hơi mờ mịt hỏi.
Lương Trì bước vào tìm được bảng phân phối điện, kéo công tắc chính xuống, cuối cùng trong nhà mới có ánh sáng.
“Lâu rồi không ở, cũng không biết tiền điện còn lại bao nhiêu.” Anh vừa nói vừa đi tới ban công, kéo rèm và mở cửa sổ ra, thông gió cho căn nhà.
Chu Sùng Dục sợ anh lại làm tay bị thương, vội vàng đi tới không cho anh lộn xộn.
“Để em.” Chu Sùng Dục hạ giọng rầu rĩ nói, ấn Lương Trì xuống ghế sofa, lại mở lớp vải chống bụi ra giúp anh.
Toàn bộ cánh tay bên phải được cố định trước ngực bằng dụng cụ bảo vệ, Lương Trì ngồi dựa vào góc ghế sofa, lần đầu tiên cảm thấy mình là người tàn tật không giúp được gì.
Anh lặng lẽ nhìn Chu Sùng Dục chạy đông chạy tây trong nhà, im lặng một lát rồi hắng giọng hỏi: “Đêm nay… Em ở chỗ tôi à?”
Chu Sùng Dục sững sờ, quay đầu lại liếc nhìn căn nhà cần dọn dẹp khắp nơi. Không có người khác chăm sóc, nếu Lương Trì muốn ở đây rõ ràng hơi khó.
“Ừ.” Chu Sùng Dục gật đầu, hơi xấu hổ, xoay người đi nhỏ giọng nói: “Em ở với anh.”
Nghe vậy, gương mặt sắp lo âu thành quả mướp đắng của Lương Trì cuối cùng cũng nở nụ cười thư giãn.
Không thể ngồi yên được, anh ngồi trên ghế sofa một lát, sau đó chậm rãi nghiêng người lấy một đĩa than đen từ ngăn kéo dưới gầm bàn ra, đặt lên máy hát đĩa.
Đóng kim lên, album nhạc Jazz đã sắp nghe nát kia vang lên bên tai.
Lương Trì nở nụ cười hài lòng, đứng dậy đi vào bếp, tìm túi hồng trà lúc trước còn thừa. Không quan tâm đã hết hạn hay chưa đã bỏ vào ấm, chuẩn bị nấu cho mình một ấm trà tỉnh táo.
Cắm điện cho ấm đun nước, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước sôi.
Hơi nước bốc lên nóng bỏng, Lương Trì im lặng nhìn màn sương trắng kia. Khoảnh khắc nào đó, anh chợt cảm thấy những mảnh ký ức đã mất đi hình như lại quay về trước mắt mình sau khi rơi vào khe hở của thời gian và không gian dài đằng đẵng.
Như một giấc chiêm bao, như thể cách mấy đời.
Nhưng lại như chẳng bỏ lỡ gì cả, vẫn như trước.
…
Trưa và tối đều được ăn cơm Chu Sùng Dục nấu, Lương Trì rất thỏa mãn, miệng và khóe mắt luôn nở nụ cười.
Buổi tối mặt trời lặn, nhiệt độ không khí lại giảm nhiều. Dù sao vẫn là mùa đông rét buốt, không có hệ thống sưởi, chỉ dựa vào gió ấm từ máy điều hòa quả thật hơi miễn cưỡng.
Sau khi ăn tối xong, Lương Trì kéo Chu Sùng Dục vào phòng ngủ trên tầng.
Đóng hết cửa sổ lại, bật máy điều hòa lên, trải chăn điện ra. Không gian khép kín nhỏ, có thể ấm hơn phòng khách nhiều.
Bình nước nóng trong nhà vệ sinh đã lâu không sử dụng, hình như hỏng rồi, mở rất lâu vẫn không có nước nóng.
Lúc Chu Sùng Dục rửa mặt xong đi ra, Lương Trì không ở trong phòng ngủ, mà ở trong căn phòng nhỏ dùng làm phòng chứa đồ, mở hé cửa sổ ra.
Chu Sùng Dục bước lên cầu thang, mơ hồ nghe thấy tiếng bật lửa. Đi lên nhìn, quả nhiên thấy Lương Trì mò mẫm đứng bên cửa sổ, đang cúi đầu đưa điếu thuốc bên miệng đến gần ngọn lửa.
Chu Sùng Dục nhanh chóng chạy tới, duỗi tay muốn cướp thuốc lá của anh: “Bác sĩ nói, bây giờ anh vẫn chưa thể hút thuốc.”
Lương Trì thực sự ngứa ngáy trong lòng, giơ tay lên cao không cho cậu chạm vào, lắc đầu nói: “Chỉ một điếu thôi, không sao.”
“Không được là không được.” Chu Sùng Dục luôn có sự cố chấp này, vẻ mặt nghiêm túc ngăn cản anh nhiều lần nhưng lần nào cũng hụt.
“Tách”, Lương Trì đã quay lưng đi, che lửa châm điếu thuốc. Một làn khói chậm rãi bốc lên, lượn lờ lan ra không khí.
Chu Sùng Dục buồn bực ngước mắt, sắc mặt rất tệ.
“Nếu anh muốn hút thì em hút với anh.”
Sau một lúc im lặng, cậu lấy bật lửa và bao thuốc lá trong túi của Lương Trì, cũng châm cho mình một điếu.
Lương Trì quay đầu lại, nhìn Chu Sùng Dục bên cạnh thành thạo hút thuốc, lập tức hơi bất ngờ.
“Học hút thuốc lúc nào.”
Lương Trì ngậm thuốc lá trong miệng, duỗi tay trái ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp má Chu Sùng Dục, “Trước kia đã nói không cho em hút mà.”
Chu Sùng Dục cụp mắt, không nhìn anh, cắn môi nói: “Ở Thái Lan, Lam dạy.”
Lương Trì nghe vậy á khẩu, ngón tay kẹp điếu thuốc, hồi lâu không đưa lên miệng.
Im lặng một lúc lâu, anh mới cầm lấy điếu thuốc của Chu Sùng Dục, ghép với điếu thuốc của mình chọc vào gạt tàn thuốc dụi tắt.
“Không hút nữa, nghe lời em.”
Lương Trì xoa tóc Chu Sùng Dục như lấy lòng, khẽ kéo vai cậu đẩy cậu đi ra ngoài.
Quay về phòng ngủ với Lương Trì, Chu Sùng Dục ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu tìm thứ gì đó trong túi mình.
Một lúc sau, cậu lấy mấy cây kẹo mút đủ màu sắc ra, do dự một lát, chọn một cây kẹo vị quýt, xé xỏ, đi tới nhét vào miệng Lương Trì.
“Ăn kẹo, có thể thoải mái hơn.”
Lương Trì ngậm kẹo, một bên má phồng lên, bất đắc dĩ nằm trên giường như quả bóng xì hơi.
Cảm giác lên cơn nghiện thuốc lá như có vô số con côn trùng bò trong người. Ăn hết một cây kẹo mút đã mười phút đồng hồ, chỉ trị được ngọn không trị được gốc, nếu muốn chuyển hướng sự chú ý phải ăn mãi.
Lương Trì không muốn mắc bệnh tiểu đường trước khi xảy ra vấn đề gì do hút thuốc, nhưng lại không có cách nào tốt hơn. Chỉ có thể đứng dậy đi đánh răng, sau đó quay về nằm xuống, gửi hy vọng ngày mai tỉnh dậy có thể hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tắt đèn trong phòng, Chu Sùng Dục mò mẫm trong bóng tối cũng nằm bên Lương Trì.
Trước kia họ cũng ngủ chung giường như vậy. Khi đó cũng là mùa đông như bây giờ, nhiệt độ không khí bên ngoài dưới không độ, trong chăn lại ấm áp, mềm mại thoải mái.
Sau khi trở mình nhiều lần, Lương Trì mở mắt ra, đụng đụng người bên cạnh, khẽ gọi: “Dục ơi, tôi không ngủ được.”
Chu Sùng Dục quay lưng về phía anh, hồi lâu cũng không trả lời, hình như đã ngủ.
Thấy cậu không có phản ứng gì, Lương Trì đành phải tiến lại gần hơn, âm thanh thì thầm như con côn trùng đáng ghét, thổi vào tai vừa nhẹ vừa ngứa.
“Dục à, tôi chỉ hút một điếu…”
“Không được, bác sĩ nói không được hút.” Lúc này Chu Sùng Dục mới xoay người lại, nhíu mày, dứt khoát dập tắt ảo tưởng của anh.
Nhìn vào đôi mắt đen tuyền trong bóng tối, Lương Trì hơi chán nản thở dài một tiếng, lại nằm xuống gối, nhắm mắt lại, cái đầu không bị khống chế bắt đầu cọ vào cổ Chu Sùng Dục.
Trên giường trải chăn điện, đốt đến mức trên người cũng nóng.
Lương Trì áp mũi lên lớp vải áo ngủ trước ngực Chu Sùng Dục, cẩn thận hít hà, ngửi một lát lại cảm thấy vẫn chưa đủ, thế là một tay vén áo cậu lên, chui xuống dưới chăn.
Mùi trên quần áo của Chu Sùng Dục rất nhạt, chỉ có kề sát làn da mới có thể ngửi được một chút mùi thơm còn sót lại của sữa tắm hương hoa hồng.
Nếu có một cách tốt để cai nghiện, thì đó là tìm kiếm một loại nghiện khác.
Những mùi thuộc về Chu Sùng Dục càng khó nắm bắt, Lương Trì càng muốn đi sâu vào chốn không người, tìm kiếm từng tấc một.
Anh tình nguyện để Chu Sùng Dục trở thành cơn nghiện của mình, bị nghiện cả đời, đó là số phận của anh.