Ngày hôm sau, Chu Sùng Dục tỉnh dậy trong ngực Lương Trì.
Vì tay phải đeo dụng cụ bảo vệ, Lương Trì chỉ có thể dùng cánh tay trái ôm cậu, từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế nằm nghiêng, hình như cả đêm không rút tay ra.
Chu Sùng Dục mở mắt, hơi mê man.
Cậu lẳng lặng nhìn người bên gối một lúc, sau đó vươn tay, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết thương ở khóe miệng đối phương do túi khí gây ra.
Đã kết vảy, chắc là sẽ khỏi nhanh thôi.
Vừa định rụt tay về, cậu lại nhìn thấy chiếc nhẫn mới trên ngón áp út tay trái của mình, một vài ký ức của tối qua nhẹ nhàng ùa về.
Là cậu nói, Lương Trì, ngày mai chúng ta kết hôn nhé.
Lương Trì dừng một lát rồi đồng ý.
Nhớ lại, có một cảm giác hoàn toàn không chân thật. Hình như họ không còn là hai cá thể độc lập trên đời nữa, mà là một tổ hợp, sẽ phải ký kết một mối liên hệ vững chắc nào đó.
Cậu và Lương Trì. Họ.
Một cộng đồng quá kỳ diệu.
“Dậy rồi à?” Hình như cảm nhận được sự đụng chạm vừa rồi, Lương Trì chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt hơi mờ.
Chu Sùng Dục khẽ đáp lại anh một tiếng, rụt cổ chui vào lòng anh.
Nhiệt độ sáng sớm đặc biệt lạnh, những nơi trên giường chưa bị cơ thể nằm qua đều lạnh như băng. Là một sinh vật sợ lạnh bẩm sinh, Chu Sùng Dục biết rõ rúc bên cạnh Lương Trì là ấm nhất, phải người sát bên người, sưởi ấm cho nhau, ma sát sinh nhiệt, mới có thể khiến mình thoải mái ngủ nướng thêm một lúc.
Trước kia, mỗi buổi sáng mùa đông, Chu Sùng Dục gần như đều ngủ nướng như vậy.
Nhưng cái ôm ở trình độ này lại là ngọt ngào và khiêu chiến đối với Lương Trì.
Chu Sùng Dục có vẻ không quá đề phòng với anh, hoặc có lẽ, không hiểu trêu chọc là gì.
Khiến Lương Trì rất muốn giải quyết người tại chỗ ngay bây giờ, nhưng sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ tối qua Chu Sùng Dục nằm trên đùi anh, ra sức nâng chăn lên xuống, lập tức lại hơi mềm lòng…
Thấy cậu ngủ rất say tối qua, trông mệt lắm rồi.
Hôm nay nên tha cho con nhím này thôi, Lương Trì cắn răng, bất đắc dĩ học được cách nhẫn nại.
May mà lần này Chu Sùng Dục không ôm anh cọ quá lâu, thậm chí vẫn chưa nằm ấm chỗ mới đã đột nhiên bò dậy như kỳ tích.
Buồn ngủ bay sạch, Chu Sùng Dục chui ra khỏi chăn, không biết chập mạch nào, nhảy xuống giường bắt đầu hì hục mặc quần áo.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, Lương Trì hơi mờ mịt chống đầu lên nhìn người bên giường, cười nhạo: “Sao hôm nay rời giường nhanh gọn thế? Vội đi đâu à.”
Chu Sùng Dục vừa nhảy vừa đi tất, bớt thời gian ngẩng đầu lên liếc anh một cái, cắn môi ngượng ngùng nói: “Đi kết hôn.”
Lương Trì lập tức á khẩu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Sùng Dục lại không khỏi bật cười, nhẹ nhàng giải thích: “Giờ còn quá sớm, Dục à, tới đó người ta cũng chưa mở cửa.”
Chu Sùng Dục nghe vậy hình như sững sờ một lát, có vẻ hơi thất vọng, cái quần trong tay mặc không được cởi cũng không xong.
Lương Trì vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhường chỗ cho cậu, “Lại đây, nằm thêm lúc nữa.”
Chu Sùng Dục không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời làm theo.
Hai người nằm lại giường thêm một lát, không lâu sau Chu Sùng Dục lại buồn ngủ, nhắm mắt lúc tỉnh lúc mơ.
Lương Trì chống người lên, để Chu Sùng Dục ngồi trên chân mình, ghé đầu vào cổ cậu nhẹ nhàng hôn mấy cái.
Chu Sùng Dục bị cọ hơi ngứa, uốn éo người muốn tránh lại không tránh được. Hậu quả đó là bị Lương Trì vặn cằm, lại hôn miệng.
Rất sâu rất mạnh, hơi thở hoàn toàn rối loạn.
Sau đó cậu treo trên người Lương Trì, được anh nâng mông xuống tầng rửa mặt.
Chu Sùng Dục miễn cưỡng rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn, vừa soi gương lại phát hiện trên cổ mình có thêm một dấu hôn màu đỏ nhạt từ lúc nào.
Cậu hơi tò mò sờ lên.
Nhớ lại cảnh vừa rồi Lương Trì ôm mình hôn, cảm giác thẹn thùng mới chậm chạp dâng lên, dần dần lan ra gò má.
Hơn chín giờ, sau khi ăn sáng xong, hai người chuẩn bị ra ngoài.
Lương Trì chọn một chiếc sơ mi đen khá trang trọng từ số ít quần áo đang có. Khi chuẩn bị cài cúc áo, anh quay đầu nhìn thấy Chu Sùng Dục bên cạnh đang vội vã mặc chiếc hoodie đã cũ của cậu.
“Đến đó phải chụp ảnh, chụp xong có thể sẽ giữ lại cả đời.”
Lương Trì cười nhạt, nói đến mức bản thân cũng sững sờ, lại nói: “Chọn cái em thích mà mặc, không vội.”
Chu Sùng Dục nghe vậy ngẩn người, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.
Hai chữ “Cả đời” có ý nghĩa quá to lớn, cậu phải nghiêm túc đối xử, cố gắng chọn cái hoàn hảo nhất, để tránh sau này lại hối hận.
Tiếc là lần này cậu chỉ mang đến vài bộ quần áo, hơn nữa kiểu dáng và màu sắc trên cơ bản đều không khác mấy, so sánh với nhau rất khó lựa chọn.
Cởi rồi mặc, mặc rồi cởi, sau nhiều lần thử, cuối cùng Chu Sùng Dục chọn chiếc áo nỉ có mũ màu trắng tinh.
Đây là chiếc áo cậu mới mua gần nhất, ngày thường ở phòng làm việc sợ bẩn, lúc đến Bắc Kinh đã mặc, Khương Di còn nói rất đẹp.
“Mặc cái này à?” Lương Trì cất điện thoại, dịu dàng quan sát cậu một vòng.
Ra khỏi phòng ngủ, Lương Trì đang dựa vào lan can cầu thang gọi điện.
Chu Sùng Dục gật đầu nói “Ừm”, Lương Trì lại quay về phòng đổi sang áo sơ mi trắng. Mặc dù không tính là đồ đôi, nhưng ít nhất có thể hợp với cậu về màu sắc.
Lương Trì vừa dùng một tay chỉnh lại cổ áo, vừa quay đầu nói: “Đúng rồi, em dọn đồ đi, lấy hết những thứ thường dùng hằng ngày, buổi tối chúng ta không về đây nữa.”
“Tại sao.” Chu Sùng Dục chớp mắt mấy cái.
Lương Trì kiên nhẫn đáp: “Anh xem thời tiết rồi, ngày mai nhiệt độ sẽ giảm, ở đây không có hệ thống sưởi, lạnh lắm.”
Chu Sùng Dục “À” một tiếng, bắt đầu nhét quần áo mang đến vào túi. Dù sao cũng ở cùng Lương Trì, ở đâu cũng giống nhau, cậu không có ý kiến gì.
Thu dọn đồ đạc luôn là thế mạnh của Chu Sùng Dục, không lâu sau, cậu đã đóng gói nguyên xi hành lý của hai người.
Ra ngoài xuống tầng hầm, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một chiếc xe việt dã đậu ở lối vào.
Đây là chiếc xe Lương Trì vừa gọi điện cho Thành Quyện để mượn. Đúng lúc nhà họ Thành ở gần đây, Thành Quyện bảo tài xế lái xe tới luôn, giao chìa khóa cho Lương Trì ngay tại chỗ.
“Tay anh, lái xe được không.” Chu Sùng Dục nhét hành lý vào cốp xe, ngồi lên ghế phụ, hơi lo lắng hỏi.
Lương Trì thắt dây an toàn, nở nụ cười an ủi với cậu, lắc đầu nói: “Không sao, anh cố gắng không đụng vào cổ tay.”
Khởi động xe, Lương Trì không di chuyển ngay lập tức mà bật điều hòa lên trước, chờ chạy không tải giảm dần1.
[1]
- Chạy không tải nghĩa là động cơ của xe đang chạy và xe không chuyển động hoặc khi xe giảm xuống điểm nghỉ theo vòng tua máy. Điều này thường xảy ra khi người lái xe dừng đèn đỏ, chờ trong khi đỗ xe bên ngoài cơ sở kinh doanh hoặc nơi ở hoặc đứng yên với động cơ đang chạy.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ rung khẽ.
Lương Trì quay mặt sang liếc nhìn Chu Sùng Dục, ánh mắt dừng trên người cậu một lúc lâu, như muốn xác nhận lại điều gì đó, cuối cùng anh chậm rãi hỏi: “Đi chưa?”
Biết họ lái xe đi đâu, Chu Sùng Dục bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi ngượng, cúi đầu móc ngón tay nói: “Ừm, đi thôi.”
Lương Trì nhếch môi cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, duỗi tay chuyển cần số sang số D.
Trên đường đến cục dân chính đều rất bình tĩnh.
Hôm nay là mùng bảy, vừa kết thúc kỳ nghỉ đông. Lượng xe đi lại trong thành phố cao hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Vừa lái đến cục dân chính đã có thể nhìn thấy vài cặp đôi ngoài cửa vừa nhận giấy chứng nhận xong. Hầu hết cô dâu đội khăn voan trắng, cũng có người mặc Hán phục, đang chụp ảnh lưu niệm ở đó.
Đỗ xe xong, Lương Trì đi xuống nhìn quanh một vòng, lo lắng tiếp theo nên chuẩn bị gì.
Hai người họ là đàn ông, khăn voan đội đầu chắc chắn không phù hợp, đến cửa hàng bên cạnh thuê đồ thì rầm rộ quá. Chu Sùng Dục trăm phần trăm không thích thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Lương Trì nắm tay Chu Sùng Dục, sang bên kia đường mua một bó hoa màu trắng tinh. Hoa chính là hoa hồng, xung quanh còn điểm xuyết bằng tú cầu và hoa cúc châu Phi.
Chu Sùng Dục vô cùng hài lòng, từ khi nhận được hoa, ánh mắt chưa từng rời khỏi.
Vừa đưa lên mũi ngửi, vừa cẩn thận từng li từng tí sờ nhụy và thân hoa.
Xem như báu vật, ngẩn ngơ nắm chặt không chịu buông tay.
Chu Sùng Dục được Lương Trì dắt đi, đầu tiên vào trong chụp một bức ảnh nền đỏ. Khi thợ chụp ảnh bảo cậu đến gần hơn, cậu sẽ nhích mông, bảo cậu cười thì cậu mím môi.
Sau khi lấy được ảnh lại ra ngoài điều mẫu đơn. Mỗi người một bản, Chu Sùng Dục nghiêm túc điền từng mục bên trên như đọc đề thi.
Sau đó nữa, ngồi trong sảnh chờ gọi tên, không lâu sau đã tới lượt họ. Sau khi nộp các giấy tờ cần thiết ở cửa sổ, nhân viên đưa cho họ hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Mở ra xem, bên trên in họ tên, ngày tháng năm sinh của hai người. Bên phải dán ảnh vừa chụp, Chu Sùng Dục cảm thấy vẻ mặt của mình hơi ngốc.
“Vậy là xong rồi, chúc hai cháu đám cưới vui vẻ.” Bác gái trong cửa sổ nhiệt tình nói với họ.
Vốn đang không có khái niệm gì, nghe vậy, Chu Sùng Dục mới nhận ra mình thực sự kết hôn rồi.
Với Lương Trì.
Lương Trì mà cậu thích nhất.
“Cảm ơn cô, đây là kẹo mừng.” Lương Trì ôn hòa cười với bác gái, lại lấy kẹo mút đủ màu sắc trong túi ra đưa tới.
Đó là kẹo Chu Sùng Dục để lại cho anh dùng để cai thuốc, anh chưa ăn hết. Bây giờ đúng lúc lấy cớ kết hôn tặng đi, để cầu may.
“Đi thôi?” Lương Trì khẽ nắm tay Chu Sùng Dục, kéo cậu về phía mình.
Phía sau bục tuyên thệ có rất nhiều người xếp hàng chờ chụp ảnh, họ cũng không hẹn thợ chụp ảnh, dứt khoát bớt đi bước này, mang theo giấy chứng nhận đã nhận rời khỏi cục dân chính.
Quay lại trên xe, Chu Sùng Dục cầm hai quyển sổ đỏ trong tay nhìn trái nhìn phải, đối chiếu số căn cước không dưới mười lần.
Ngẩn người nhìn ảnh chụp bên trên hồi lâu, đột nhiên, cậu chỉ cảm thấy như nằm mơ một giấc mơ ly kỳ lại mạo hiểm, quá không chân thực, quá khó tin.
“Sao vậy.” Lương Trì duỗi tay xoa đầu Chu Sùng Dục, tiến lại gần tò mò quan sát vẻ mặt cậu.
“Không sao. Chỉ là…”
Chu Sùng Dục cụp mắt xuống, gấp hai quyển sổ đỏ lại, dùng bụng ngón cái vuốt vẽ chữ vàng bên trên, im lặng một lát mới hơi bứt rứt nói: “Tạm thời, đừng nói cho anh em biết.”
Lương Trì sững sờ, suy nghĩ một chút đã hiểu được lý do Chu Sùng Dục nói vậy.
Với tính xấu của anh cậu, chuyện đăng ký kết hôn lớn như vậy cũng không bàn bạc trước với anh, dù Chu Sùng Dục không bị mắng té tát, ít nhất cũng bị quở trách mấy ngày.
“Ừ.” Lương Trì cười, nắm tay Chu Sùng Dục: “Chờ cậu ấy từ nước ngoài về, nếu tâm trạng tốt hơn anh sẽ đi cùng em nói chuyện.”
Chu Sùng Dục gật đầu, cất giấy chứng nhận vào trong túi, dựa vào lưng ghế không nói tiếp nữa.
Thấy cậu im lặng, Lương Trì nhanh chóng khởi động xe, có vẻ như tâm trạng rất vui sướng, mở điều hướng xe ra, nhập vào một địa chỉ xa lạ.
Chu Sùng Dục im lặng nhìn anh, mờ mịt hỏi: “Không phải, về căn hộ khác trong thành phố của anh à.”
“Anh chưa nói sẽ về chỗ đó.”
Một tay xoay vô lăng, Lương Trì lùi xe ra ngoài, lại lái trên đại lộ. Rẽ từ ngã tư là cầu vượt, hòa vào dòng xe cộ hạn chế không có đèn xanh đèn đỏ, tốc độ xe bắt đầu tăng nhanh.
“Mới kết hôn, phải đi hưởng tuần trăng mật chứ.” Lương Trì khẽ cười, dòng xe lùi nhanh in lên con ngươi.
Nói xong anh nghiêng đầu liếc Chu Sùng Dục, dừng một lát, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Dục ơi, anh muốn đi ngắm nhìn những nơi khác cùng em.”