Trong căn phòng tắm nhỏ hẹp, đầu phun của vòi hoa sen chỉ có một nửa lỗ chảy nước.
Rơi tí tách trên bề mặt cơ thể, lại tích tụ thành giọt nước nhanh chóng trượt xuống theo làn da.
Chu Sùng Dục được Lương Trì nâng đùi ôm vào lòng, sau lưng dựa vào tường gạch men, tóc và người đều ẩm ướt, không phân rõ là mồ hôi nay nước tắm.
Hơi nước mờ mịt và nóng ẩm không ngừng bốc lên, khiến ngực cậu hơi ngột ngạt.
Nhưng cậu không có thời gian quan tâm những điều đó, chỉ ôm lấy cổ Lương Trì, cúi đầu xuống tập trung hôn môi với anh.
Tắt vòi hoa sen, Lương Trì bế cậu bằng một tay, cầm lấy cái chăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh khoác lên người cậu.
Ra khỏi nhà vệ sinh, sự chênh lệch nhiệt độ to lớn khiến ẩm ướt trên bề mặt cơ thể nhanh chóng bốc hơi, lấy đi hơn phân nửa nhiệt lượng. Chu Sùng Dục được Lương Trì đặt lên giường, hơi run rẩy.
Lương Trì lấy khăn mặt từ trong vali, lau qua loa cho mình trước, sau đó ngồi ở mép giường lau khô tóc cho Chu Sùng Dục.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên tr.ần tr.uồng trước mặt người kia, nhưng Chu Sùng Dục vẫn tỏ ra mất tự nhiên. Ngồi bên giường không lâu, cậu đã tự nhích đến đầu giường, cúi người tìm công tắc đèn, cuối cùng chỉ để lại hai ngọn đèn đọc sách tối nhất.
Ánh sáng trong phòng lập tức trở nên lờ mờ, vừa có thể nhìn rõ bóng người lại không chói mắt quá.
Như thể cảm nhận được sự căng thẳng lo lắng của cậu, Lương Trì đi tới ngồi xuống ôm lấy cậu, vừa hôn cổ cậu vừa nhẹ nhàng lật người lại.
“Thả lỏng nào, Dục.”
Giữa ánh sáng và bóng tối, Chu Sùng Dục vùi mặt vào gối, trên cổ đã toát một lớp mồ hôi mỏng, toàn thân như có dòng điện chạy qua.
Thật ra đó không được tính là lần đầu đúng nghĩa của cậu. Khi đó cậu mất cảm giác, không biết đau, cũng rất ít cảm nhận được hưng phấn và khoái cảm.
Còn giờ phút này, Chu Sùng Dục cảm nhận được hai cơ thể cực nóng, hấp dẫn và tì.nh d.ục kéo dài một cách vô cùng chân thật.
Các giác quan càng rõ ràng, sự căng thẳng về thể xác và tinh thần càng không có cách nào loại bỏ. Đối mặt với xa lạ và không biết, Chu Sùng Dục quá lo lắng, lo lắng đến mức không thể kề sát với Lương Trì.
“Lương Trì…”
Bả vai tì trên ván giường không ngừng run rẩy, Chu Sùng Dục rất khó giữ nguyên tư thế hạ eo, siết chặt nắm đấm mới không ngã xuống giường.
Cậu quay đầu nhìn Lương Trì, đuôi mắt đỏ ướt át, cắn môi một cái, nói vừa tủi thân vừa đứt quãng: “Hơi, đau…”
Lương Trì vốn đang quỳ một gối trên giường, đang cố gắng giúp cậu thích nghi, thấy cậu như vậy thì mềm lòng rút tay về, lại nằm xuống bên cạnh cậu.
“Thôi, anh không bắt nạt em nữa, Dục à.” Anh ôm eo đối phương, mặt đối mặt dính sát vào Chu Sùng Dục, khẽ hôn miệng cậu.
Chu Sùng Dục không hài lòng, hơi sốt ruột nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thử lại lần nữa.”
Lương Trì duỗi tay vén tóc giúp cậu, vẻ mặt như có phần bất đắc dĩ. Hôm nay thực sự hơi vội vàng, một là hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, hai là anh không chuẩn bị đồ gì cả.
“Không có bôi trơn, anh không muốn khiến em khó chịu.” Anh nhéo tai Chu Sùng Dục như an ủi.
Chu Sùng Dục nghe vậy tai đỏ ửng, không nói gì một lúc lâu. Thật ra ngoài việc cậu quá căng thẳng, trong những chuyện khác Lương Trì luôn rất giỏi nắm bắt cậu, khiến cậu rất hưởng thụ.
“Thoải, thoải mái mà.” Chu Sùng Dục khó xử bóp ngón tay, lẩm bẩm đáp lại như muỗi kêu.
Một lát sau, cậu lại nhớ ra gì đó, chỉ vào hộp bán hàng tự động trên tủ TV ở xa, “Đằng kia có… bán đồ, hay là anh xem thử, có cái gì dùng được không.”
Lương Trì nghe xong sững sờ một lát, quay đầu liếc nhìn những món đồ chơi đủ màu sắc trong hộp, nhanh chóng nhếch miệng lên, nghiêng đầu hôn tai Chu Sùng Dục: “Em muốn anh dùng cái kia à?”
Chu Sùng Dục không có thời gian trả lời, trước ngực đã bị Lương Trì in nụ hôn ướt sũng.
Chu Sùng Dục bị anh giữ chặt cổ tay, hơi thở hỗn loạn, muốn lùi bước nhưng lại không thể sắp xếp lời nói. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên khẽ.
Bắt gặp ánh mắt bối rối luống cuống của cậu, lúc này Lương Trì mới cười một tiếng, nằm lại tại chỗ, nói nhỏ bên tai cậu: “Đồ ở đây, không biết chất lượng có đạt tiêu chuẩn không. Sau này, anh sẽ mua cái tốt hơn.”
Nói đoạn, anh lại ôm người kia khẽ hôn một lúc, sau đó nhanh chóng chống người dậy, nằm quỳ trên bụng Chu Sùng Dục.
“Ngoan, nằm im.”
Chu Sùng Dục cắn chặt môi dưới, hai chân bị ép gác lên bả vai đối phương.
Cậu nhắm mắt lại, liên tục gọi “Lương Trì”, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ vừa đau đớn vừa sung sướng.
Giống như không muốn dễ dàng bỏ qua cho cậu, Lương Trì thành thạo khống chế thay đổi cảm xúc của cậu, lại tỏ vẻ thong dong ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi.
“Dục ơi… chúng ta là một đôi rồi, em không định đổi xưng hô cho anh à?”
Đôi môi Lương Trì ẩm ướt và mềm mại, chậm rãi nói, “Vẫn gọi tên?”
Chu Sùng Dục siết chặt bụng dưới, mắt hơi đỏ, nhỏ giọng phát ra âm hơi, “Gọi, gọi là gì.”
“Tự nghĩ đi, phải thân mật hơn…” Vẻ mặt Lương Trì dần trở nên nghiêm túc, không còn chút dịu dàng của ngày thường, ngón tay thon dài lướt qua da Chu Sùng Dục.
“Ví dụ như… anh ơi, anh yêu.” Anh bình tĩnh nêu ví dụ: “Chồng ơi.”
Chu Sùng Dục cắn răng khẽ hừ một tiếng, cậu không thể thốt ra được chữ nào mà Lương Trì nói.
“Lương Trì…” Vẫn gọi tên đối phương, Chu Sùng Dục thử dùng tay bám vào cánh tay Lương Trì, như đang thở dài năn nỉ.
Kết quả cậu nhận được là Lương Trì không mảy may chậm lại, mà khiến cậu đau đớn hơn, khiến trong mắt cậu ẩm ướt hơn.
“Đừng lộn xộn.”
Giữa một mảng sương mù, Chu Sùng Dục nghe thấy Lương Trì khẽ nói.
Đêm khuya kéo dài rất lâu mới yên tĩnh lại, đến khi hơi thở ổn định, trên giường và dưới giường đã trở thành bãi chiến trường.
Lương Trì ném vài dục giấy dính và ẩm ướt vào thùng rác, ôm Chu Sùng Dục gần như mất sức trong lòng, giúp cậu lau sạch cơ thể mới bằng lòng đặt cậu vào lại trong chăn.
Trên người Chu Sùng Dục đỏ hồng, máu chảy nóng bỏng đáng sợ, những nụ hôn như cánh hoa hồng rải rác khắp làn da, rất đẹp.
Dù đã mệt nhoài, nhưng cậu vẫn ôm Lương Trì, cũng không nỡ nhắm mắt lại, cứ cố gắng giữ tỉnh táo.
Lương Trì cười bóp mặt cậu, “Buồn ngủ díp mắt rồi, sao vẫn chưa ngủ.”
“Không muốn ngủ.” Tốc độ chớp mắt của Chu Sùng Dục rất chậm, ngẩn người nhìn chân trời bên ngoài cửa sổ.
Cậu nhớ rất lâu trước kia, khi cậu đến Nhật Bản một mình cũng là mùa đông rét lạnh thế này. Tuyết rơi rất lớn ở Otaru, cậu không tìm được đáp án mà Vicky nói muốn tìm trong bộ phim.
Nhưng hôm nay, hình như cậu không cần một đáp án nữa.
“Lương Trì, có ngôi sao.”
Chu Sùng Dục im lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, tuyết trắng xóa in trong mắt, yên tĩnh như mất đi tiêu điểm.
Nói xong, cậu lại cố sức dịch chuyển đến bên giường, thò nửa người ra tìm áo khoác của mình trong vali, tìm thứ gì đó trong túi áo.
Không lâu sau, Lương Trì nhìn thấy cậu lấy ra một chiếc kèn harmonica đóng đinh sửa chữa.
“Đây là… kèn của anh?” Lương Trì sững sờ một lát và hỏi.
“Ừm.” Chu Sùng Dục lại nằm về, tập trung vu.ốt ve vân gỗ bên trên.
Lương Trì không khỏi cười trộm, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Anh tìm nó rất lâu, hóa ra là bị em trộm đi.”
Chu Sùng Dục im lặng một lát, sau đó đưa kèn lên bên môi, thản nhiên nói: “Em biết thổi rồi, thổi hay hơn anh.”
“Thế à.” Lương Trì nhướng mày.
Thấy anh không tin, Chu Sùng Dục lập tức hít sâu một hơi, thổi ra âm thanh trôi chảy. Là một bài nhạc rất chậm rất nhẹ nhàng, giống như khúc hát ru, có thể thư giãn thần kinh con người.
Lương Trì lẳng lặng nghe, hồi lâu không nói gì. Anh là người làm nhạc chuyên nghiệp, rất dễ nghe ra được nỗi buồn chất chứa trong tiếng kèn này.
Chu Sùng Dục thổi xong siết kèn trong tay, do dự một lát đột nhiên vùi mặt vào bên cạnh Lương Trì.
“Trước kia, mỗi lần nhớ anh em sẽ lén tìm một chỗ vắng người, tùy tiện thổi một lát.”
Cách một lớp chăn, giọng Chu Sùng Dục hơi ồm.
“Vừa thổi vừa nghĩ, mình có thể thực sự quên được anh không.” Cậu nói từng chữ, “Kết quả là, không thể.”
Nói đến đây cậu dừng một lát, sau đó lùi ra một chút, nằm đối diện Lương Trì, nhìn vào đôi mắt sâu như hồ nước của anh.
Sau khi sắp xếp lời nói thật lâu, Chu Sùng Dục cụp mắt xuống, nói câu dài nhất từng nói trong đời.
“Năm lớp một, em có một con chó vải an ủi, được làm từ vải thừa sau khi cắt quần áo, ôm nó bên người, em mới chịu ngoan ngoãn đi học mỗi ngày.”
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Lương Trì, chậm rãi nói.
“Sau đó, em đã làm mất nó, Chu Viễn Sơn nói rằng em không thể dựa dẫm vào… một con búp bê rách cả đời, cho nên, không mua con mới cho em.”
“Hai tháng sau, em đã thích nghi, không dựa dẫm vào nó nữa, sau này cũng rất ít nghĩ đến con chó kia. Cho nên, em không thể quên được anh, nhất định không chỉ là dựa dẫm vào anh.”
Chu Sùng Dục hít sâu một hơi, “Lương Trì, em chắc chắn yêu anh.”
Cách mười centimet, Lương Trì lẳng lặng nhìn vào mắt người kia, nghe hết tất cả lời nói của cậu.
Như một mũi tên bay xuyên qua quá khứ và hiện tại, đâm thẳng vào hồng tâm.
Trong đêm yên tĩnh, xoang mũi Lương Trì hơi nóng và cay đắng. Im lặng hồi lâu, anh mới nhẹ xoa đầu người kia, cong mắt đáp, “Ừ, anh biết.”