Ở trong núi thoải mái vài ngày, thời gian như được kéo dài vô hạn.
Nhịp sống ở đây quả thực rất chậm, mỗi ngày hoặc là ngâm mình trong suối nước nóng ngắm phong cảnh, hoặc là ngủ say bên lò sưởi âm tường khô ráo ấm áp. Như ngăn cách với thế giới, không cần suy nghĩ những chuyện phiền lòng.
Chu Sùng Dục luôn giỏi giết thời gian rảnh rỗi, cậu mua một quyển sổ dày trong cửa hàng đồ lưu niệm bên cạnh, mỗi ngày ôm trong lòng, rảnh rỗi sẽ chạy lên núi vẽ tranh.
Lương Trì vốn luôn lo lắng thời tiết ở đây lạnh, Chu Sùng Dục sẽ cảm. Kết quả ngày thứ hai sau khi họ đến, người bị ốm lại chính là anh.
Ban đầu chỉ là hơi đau họng, sau đó bắt đầu ho khan, nghẹt mũi.
Chu Sùng Dục sợ bệnh cũ do tai nạn xe của anh chưa khỏi hẳn, thế là không cho anh làm bất cứ việc gì tốn sức, muốn làm chuyện xấu cũng không được. Chỉ thiếu điều trói anh trên giường, để anh nằm nghỉ từ sáng đến tối.
Cũng may các triệu chứng đều khá nhẹ, bệnh đến nhanh đi cũng nhanh.
Mấy ngày sau đã hoàn toàn khỏi hẳn, lúc này Lương Trì mới được cho phép ra ngoài, đến thị trấn dưới chân núi đi dạo cùng Chu Sùng Dục. Thỉnh thoảng sẽ đi leo núi, đi mệt sẽ ngồi bên hồ, im lặng nhìn tuyết rơi trên cây tùng ngẩn người.
Kế hoạch ban đầu của họ là ở đây nghỉ ngơi ít nhất hai tuần, nhưng tiếc là kế hoạch không theo kịp thay đổi. Buổi tối một ngày nọ, Lương Trì đột nhiên nhận được điện thoại của Thành Quyện.
Lúc đó Chu Sùng Dục đã ngủ, Lương Trì ra ban công bên ngoài, Chu Sùng Dục chỉ nghe láng máng một phần.
Đại loại là để giải quyết một số chuyện nội bộ của Lam Sẫm, mấy người họ cần nhanh chóng đến Anh để tập hợp với Chu Sùng Nhiên.
Biết rằng chuyện của Lam Sẫm luôn đặc biệt đối với Lương Trì, hơn nữa lần này lại là tình huống khẩn cấp. Trước khi Lương Trì tắt điện thoại, Chu Sùng Dục đã buồn ngủ bò dậy, mò mẫm trong bóng tối bắt đầu giúp thu dọn hành lý.
Hai người xuất phát ngay trong đêm, ban đêm ít xe hơn ban ngày rất nhiều. Lúc quay về Yến Xuyên, đúng lúc là bảy, tám giờ sáng.
Đi vào nội thành, Lương Trì đỗ xe dưới phòng làm việc của Chu Sùng Dục, vừa chuyển vali xuống xe giúp cậu vừa hơi cô đơn nói: “Em chắc chắn chỉ cần anh đưa tới đây?”
Chu Sùng Dục nhận lấy chiếc vali nhỏ trong tay Lương Trì, im lặng gật đầu.
Hầu hết đồ đạc của cậu vẫn ở đây, ở đây là tiện nhất. Hơn nữa Trịnh Nghiêu cũng đã gửi tin nhắn giục cậu mấy trăm lần, muốn cậu nhanh quay về làm việc.
Nếu gần đây Lương Trì cũng không thể về Yến Xuyên, một mình Chu Sùng Dục chạy qua chạy lại giữa căn hộ và phòng làm việc cũng vô nghĩa.
“Chúng ta mới kết hôn đã ở riêng, không ổn lắm thì phải?” Lương Trì bất đắc dĩ cười, dưới mắt vẫn còn vẻ mệt mỏi vì lái xe suốt đêm, duỗi tay xoa đầu Chu Sùng Dục.
Biết cậu đã quyết định ở lại phòng làm việc, anh không ép buộc gì nữa, chỉ lùi lại cầu việc khác.
“Lúc anh không ở đây, em phải giúp anh…”
Nói đến đây anh lại cảm thấy không đúng, nhanh chóng sửa lại, nghiêng đầu cười: “Em phải tưới hoa cho nhà chúng ta.”
Chu Sùng Dục nghe vậy sửng sốt một lát, mặc dù cậu vẫn chưa quen với cách nói “nhà chúng ta”, nhưng thật ra rất thích cảm giác lạ lẫm và mới mẻ này.
Trong lúc đang do dự, Lương Trì đã cố ý đến gần, khẽ cọ chóp mũi vào tai cậu, nói nhỏ: “Chuyển về ở không, bà xã đại nhân.”
Đang ở trên đường đã vô tư kề sát như vậy, còn được gọi là bà xã. Chu Sùng Dục lập tức đỏ mặt, vội vàng tránh ra sau, cắn môi đáp: “… Được.”
Mặt mày Lương Trì nhanh chóng giãn ra, xoay người khóa xe lại, sau đó kéo vali giúp cậu.
“Vậy anh đưa em lên rồi đi.” Một tay Lương Trì nắm cổ Chu Sùng Dục, đi đến phòng làm việc cùng cậu.
Cửa đã khóa, Chu Sùng Dục có chìa khóa.
Vừa bước vào, họ đã phát hiện cửa kính trên tầng hai hé mở, chắc là gần đây Trịnh Nghiêu ở trên tầng, buổi tối lười đóng cửa.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân có người đi vào, tầng hai nhanh chóng vang lên tiếng động, giống như đi dép lê ngày càng đến gần, cuối cùng thò ra đầu cầu thang hỏi: “Ai vậy…”
Giọng nói người này hơi kỳ lạ, không phải giọng của Trịnh Nghiêu như Chu Sùng Dục nghĩ, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ, hình như thường xuyên nghe qua ở đâu rồi.
Chu Sùng Dục sững sờ mấy giây mới phản ứng được người kia là ai…
“Lam?”
Bước chân bỗng dừng lại, Chu Sùng Dục ngẩn người nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện ở đầu cầu thang.
Đúng là Lam, cậu không nhìn lầm.
Người này chẳng những không về Thái Lan, hơn nữa còn bất ngờ xuất hiện trong phòng làm việc. Mới sáng ngày ra, cậu ta mặc chiếc áo ba lỗ cotton trắng, tóc chưa chải, vẻ mặt lười biếng đối mặt với họ.
Sáu mắt nhìn nhau, suy nghĩ khác biệt.
Chu Sùng Dục thậm chí không cần quay đầu lại đã có thể nhạy cảm bắt được, Lương Trì sau lưng rõ ràng đã đen mặt.
Chẳng những đen, mà còn đen tới mức đáng sợ.
“Sao cậu, lại ở đây.” Chu Sùng Dục hơi bối rối nắm chặt tay, nhíu mày đi tới, nghi hoặc hỏi.
“Tôi?” Lam gãi đầu một cái, vẻ mặt mất tự nhiên, hơi cứng nhắc vỗ cánh tay cậu, cười giả lả hai tiếng: “Tất nhiên là đến thăm cậu rồi, nhớ tôi không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lương Trì lập tức đen hơn mấy phần.
Chu Sùng Dục mặc kệ sự lấy lòng của Lam, lách qua người cậu ta, đi sâu vào hành lang.
Cửa phòng Trịnh Nghiêu không khóa, quần áo và giày vương vãi bên trong và ngoài cửa, trên mặt đất còn có một Okamoto 001 mở ra một nửa chưa dùng hết.
Chu Sùng Dục im lặng há miệng, vẫn chưa kịp nói gì đã thấy Trịnh Nghiêu chỉ mặc độc chiếc qu.ần l.ót, vừa dụi mắt vừa bám vào cửa đi ra, rõ ràng chưa tỉnh ngủ.
“Hôm qua tôi c.ởi quần ở đâu cậu có nhớ không…”
Nói được một nửa, cuối cùng chỉ còn lại nửa âm, lại bị Trịnh Nghiêu nuốt xuống.
“Anh Dục?”
Nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Trịnh Nghiêu hoang mang chớp mắt, lập tức tỉnh hơn phân nửa: “Không phải tháng sau cậu mới về sao…”
…
Trong văn phòng, ấm nước sôi ùng ục tỏa ra khói trắng.
Trịnh Nghiêu ngáp liên tục, đổ một túi cà phê hòa tan vào cốc, pha bằng nước sôi. Nhiệt độ nóng quá chưa uống được, cậu ta lấy một cái thìa sắt khuấy mãi, động tác lặp lại như thể thôi miên, không lâu sau lại khiến cậu ta nhắm mắt.
Lương Trì vừa rời đi mấy phút trước, lúc đi có vẻ tâm trạng khá tốt, đuôi mắt giấu chút tung tăng.
Lam cũng đi rồi, chẳng qua là bị Trịnh Nghiêu vội vã đuổi đi. Chưa kịp mặc xong áo khoác đã lên taxi, không có thời gian nói thêm mấy câu với người trong phòng.
Cuối cùng chỉ còn lại Chu Sùng Dục trong phòng làm việc, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với Trịnh Nghiêu.
Cậu luôn không giỏi trong việc gợi chuyện, nhưng lại cảm thấy chuyện vừa rồi cứ mắc trong miệng. Hình như nên hỏi tình hình, không thể mãi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.
“Cậu và Lam, ngủ rồi…”
Thực sự không biết nên sắp xếp lời nói như thế nào, Chu Sùng Dục cúi đầu, vừa móc ngón tay vừa rặn chữ, “Lúc nào…”
Trịnh Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, tự biết không thể tránh khỏi chủ đề này. Cậu ta dứt dứt khoát không để cậu hỏi tiếp nữa, đổi thành chủ động nói: “Ở Bắc Kinh, lúc cậu ta đến phòng bọn mình đưa bữa ăn khuya. Ngủ rồi, sau đó lại gặp mấy lần.”
“… À.” Chu Sùng Dục cẩn thận nghĩ lại thời gian, ngẩn người chớp mắt mấy cái, không biết nên nhìn đi đâu, lại cúi thấp đầu.
Thấy cậu nghi hoặc và muốn nói lại thôi, Trịnh Nghiêu hơi dở khóc dở cười, “Ơ kìa… Anh Dục, biểu cảm đó của cậu là sao, vui lên đi.”
Nói xong, cậu ta lại lấy cốc mới trong tủ, pha một cốc cà phê cho Chu Sùng Dục, bưng tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Tôi và cậu ta cũng chỉ… chơi đùa thôi.” Trịnh Nghiêu nhún vai, chẳng biết tại sao ánh mắt hơi lảng tránh, dừng một lát lại nói: “Chắc là kiểu không ai xem là thật.”
“Vậy, Khương Di phải làm sao?” Chu Sùng Dục rầu rĩ hỏi, điều cậu quan tâm không hề giống đối phương.
“Hả?” Trịnh Nghiêu hơi hoang mang, nghĩ thầm hóa ra đến giờ Chu Sùng Dục vẫn nghĩ cậu ta và Khương Di có hy vọng. Cuối cùng chỉ bất lực nói, “Hai chúng tôi… không có ý đó.”
Chu Sùng Dục nghe xong im lặng chớp mắt, có vẻ hơi thất vọng.
Trước kia cậu nhàm chán lướt vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh Khương Di đăng hình như đang hẹn hò với ai đó, không đăng chính diện. Cậu còn tưởng là Trịnh Nghiêu khổ tận cam lai cuối cùng cũng tán đổ Khương Di.
“Hai người không đến với nhau?”
Trịnh Nghiêu cố sức lắc đầu như trống bỏi, dừng một lát lại nói như có điều suy nghĩ: “Hình như gần đây cô ấy đang yêu, bí mật lắm, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm cũng không chịu, luôn không thấy bóng dáng.”
Chu Sùng Dục nghe xong không đáp lại, cảm xúc giữa người với người quá phức tạp. Ngay cả bản thân mình cậu cũng chưa giải quyết xong, càng không thể phân tâm chú ý đến những cái khác.
Đề tài này xem như dừng lại, làm ổ trong phòng làm việc với Trịnh Nghiêu, Chu Sùng Dục bắt đầu dành nhiều sự chú ý vào thiết kế đồ chơi nghệ thuật.
Đột nhiên xa Lương Trì, thực sự vẫn chưa quen lắm.
Khiến mình bận rộn, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Nhưng thỉnh thoảng thất thần, Chu Sùng Dục vẫn cảm thấy bên cạnh vắng vẻ.
Làm việc đến chạng vạng tối, cơn mưa tuyết nhỏ rơi bên ngoài phòng, bị gió bắc gào thét cuốn lấy, rơi chéo xuống mặt đất ẩm ướt.
Ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ một lúc, Chu Sùng Dục vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lương Trì.
“Đi đường cẩn thận.”
Người đối diện hình như đang bận đi đường, mấy phút sau mới trả lời: “Ừ, anh biết.”
Chu Sùng Dục chống cằm ngồi bên cửa sổ, bụng ngón tay cái vuốt qua lại trên màn hình điện thoại, vu.ốt ve ba chữ bình thường trong tin nhắn.
Mùa đông ở Yến Xuyên rất dài, lặp lại không ngừng nghỉ, chắc phải mất một thời gian nữa mới qua.
Đang do dự có nên nói cho Lương Trì biết mình đang nhớ anh ấy không, giao diện trò chuyện đã nhảy lên, một dòng chữ ngắn gọn khác nhảy ra.
“Anh hơi nhớ em, Dục à.”
Trên đoàn tàu đến London, Lương Trì dựa vào ghế ngồi viết dòng này.