Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 81: Chỗ trống, lấp đầy (3)




Ra khỏi quán bar, Lương Trì bắt một chiếc xe, đi thẳng đến khách sạn nơi họ đang ở tại Lâm Giang.

Khách sạn do công ty quản lý đặt trước, cũng nằm trên bãi biển, cách địa điểm lễ hội âm nhạc khoảng mười phút lái xe.

Chu Sùng Dục nép trong lòng anh ngủ mê man suốt dọc đường, như con chó con hôi rình. Chóp mũi thỉnh thoảng cọ nhẹ vào anh hai lần, còn phả hơi nóng mang theo mùi rượu vào cổ anh.

Lúc trên xe, Chu Sùng Dục vẫn luôn rất yên tĩnh, xuống xe bị đánh thức, bắt đầu trở nên không nghe lời không an phận.

Lương Trì muốn bế cậu vào khách sạn, nhưng không biết cậu nhận Lương Trì thành ai, vừa cố sức đẩy anh ra vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng, đừng chạm vào tôi, lát… lát nữa tôi phải đi tìm, Lương Trì.”

Vẻ mặt làm ra vẻ nghiêm trọng, cứ như thể thật sự gặp phải kẻ xấu muốn bắt cóc cậu.

Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, Lương Trì chỉ có thể ngồi xuống ôm chân Chu Sùng Dục, khiêng cậu trên vai. Vừa đi vào trong vừa đánh hai phát vào mông cậu, để tránh cậu cựa quậy lại rơi xuống.

Khó khăn lắm mới về đến phòng, Lương Trì đặt Chu Sùng Dục lên giường.

Đã gần hai tháng không gặp, người mà anh ngày đêm mong nhớ cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Lương Trì im lặng nhìn chằm chằm Chu Sùng Dục ngủ say như chết trên giường, muốn giận lại không giận nổi.

Sau một hồi im lặng, anh xoay người vào nhà vệ sinh, nhúng ướt khăn, chuẩn bị lau người cho Chu Sùng Dục.

Vòi nước kêu róc rách một lúc, Lương Trì đứng trước gương ngẩn người. Một lát sau, Chu Sùng Dục cũng đi theo vào, lảo đảo úp sấp trên bồn cầu, nôn sạch những thứ trong dạ dày ra.

Lương Trì vội vàng bước tới, ôm cậu từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu.

Sau khi nôn xong hình như tỉnh táo hơn nhiều, Chu Sùng Dục mở mắt ra, mê man liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

“Còn biết anh là ai không.” Lương Trì duỗi tay đỡ cậu đến bên bồn rửa mặt súc miệng, lại bế người về giường, lông mày nhíu lại có phần nghiêm túc.

“… Biết.” Chu Sùng Dục hơi chột dạ chớp mắt, vốn muốn chui vào trong chăn lại bị Lương Trì giữ chặt eo, bị ép nằm sấp trên đùi đối phương.

Hai tiếng “Bộp bộp” vang giòn, trên mông bị vả hai cái, bắt đầu đau rát.

“Trước đó anh từng nói, khi không có anh phải uống rượu kiềm chế lại, đừng khiến mình bất tỉnh nhân sự, đúng không?”

Lương Trì vô cảm giơ tay lên, bàn tay to mang theo gió, không hề nể nang, “Nằm im, tự đếm đi.”

Đầu vẫn choáng váng, cả khuôn mặt Chu Sùng Dục vùi trong ga giường, muốn tránh nhưng không có chỗ tránh.

Cậu vất vả đi một chặng đường dài từ Quảng Châu tới đây, sau khi gặp nhau lại bị Lương Trì đè lên chân dạy dỗ một trận. Nếu nói không tủi thân chút nào là giả.

Càng nghĩ cảm xúc càng nâng lên, vành mắt Chu Sùng Dục đỏ hoe, lời nói không rõ ràng, lẩm bẩm gọi: “Chồng ơi, đau…”

Nghe vậy, bàn tay sau lưng lập tức dừng lại.

Vốn dĩ quyết tâm dạy cho Chu Sùng Dục một bài học, trái tim Lương Trì mềm nhũn, thực sự không thể nhìn cậu tủi thân rơi nước mắt.

“Vừa… gọi anh là gì?” Lương Trì duỗi tay vuốt má Chu Sùng Dục, động tác nhẹ nhàng, bế cậu lên.

Chu Sùng Dục chớp mắt, dỗi không nhìn anh, nhưng vẫn cắn môi lặp lại, giọng nhỏ hơn muỗi kêu.

“… Chồng.”

Đã lâu không bị Lương Trì đánh thật, Chu Sùng Dục cảm thấy chắc chắn Lương Trì không yêu cậu nữa. Lâu như vậy không gặp, cũng không nói nhớ cậu.

Lương Trì liếc mắt đã nhìn ra cậu đang cáu kỉnh, trái tim cuối cùng vẫn hoàn toàn mềm ra, vỗ lên chân mình ra hiệu cho cậu ngồi lên, “Lại đây, xoa xoa nào.”

Nâng mông kéo người kia vào lòng, Lương Trì duỗi tay vuốt tóc giúp Chu Sùng Dục. Một lúc sau cảm thấy vẫn chưa đủ, anh chủ động đến gần, khẽ hôn lên đôi mắt đen nổi sương mù của đối phương.

Trong chuyện giận dỗi, Chu Sùng Dục luôn là con hổ giấy tiếng sấm to hạt mưa nhỏ. Không lâu sau đã không chịu được, hoàn toàn biến thành con mèo nhà ngoan ngoãn lật bụng lên.

Cậu nhớ Lương Trì quá.

Cậu thậm chí còn ghi âm tiếng thở của Lương Trì vào mỗi đêm gọi điện trước đó. Mỗi khi cậu muốn thò tay vào trong chăn, lén làm một vài chuyện mà mỗi đứa con trai đều làm, sẽ đeo tai nghe lên, nghe đi nghe lại.

Bây giờ, cuối cùng Lương Trì cũng ở trước mặt, không cần tưởng tượng, cũng không cần sờ từ xa qua màn hình.

Không thể kìm nén sự xao động trong cơ thể được nữa, Chu Sùng Dục nhắm mắt lại, bắt đầu chủ động hôn môi Lương Trì.

Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên khiến cậu giật nảy mình.

Lương Trì khẽ xoa tóc sau đầu cậu, hơi tách ra, nhẹ nhàng giải thích: “Là người giao hàng, anh gọi chút đồ ăn cho em.”

Chu Sùng Dục nghe vậy vẫn túm góc áo anh không chịu buông tay, Lương Trì chỉ có thể nói với bên ngoài, dặn người giao hàng đặt đồ ở bên ngoài.

Sau khi người ta đi, anh mới bế Chu Sùng Dục bằng một tay, trên người có như có một món trang sức khổng lồ, chậm rãi đi tới mở cửa.

Cuối cùng vẫn được Lương Trì đặt xuống giường, Chu Sùng Dục rầu rĩ không vui chui vào chăn, giấu đi nửa th.ân d.ưới ra oai diễu võ vì quá hưng phấn của mình.

Lương Trì như cố tình giả vờ không nhìn thấy, nở nụ cười, lấy chai nước khoáng trong túi ra.

“Vừa nôn xong, dạ dày khó chịu không.” Anh vặn nắp chai đưa cho Chu Sùng Dục, xoay người lấy một cái đĩa nhựa dùng một lần trên bàn, đặt trước mặt cậu.

Chu Sùng Dục ngậm một ngụm nước trong miệng, súc một lát sau đó cẩn thận nhổ ra đĩa.

“Ăn chút gì lót dạ sẽ dễ chịu hơn.” Lương Trì vừa nói vừa lấy một túi thạch hút, ném cho Chu Sùng Dục.

Thạch có vị quýt, ăn rất thanh mát. Mặc dù trong lòng luôn suy nghĩ chuyện khác, nhưng Chu Sùng Dục vẫn nghe lời Lương Trì, im lặng ăn hết một túi.

Lương Trì luôn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn cậu. Thấy cậu ăn xong, anh lại rút tờ khăn giấy cẩn thận lau sạch nước đọng trên má cho cậu.

Ngón tay Lương Trì vừa mảnh vừa dài, khiến Chu Sùng Dục không kìm lòng được nghiêng đầu sang, dùng chóp mũi cọ cọ. Cuối cùng biến thành nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đổi sang dùng đôi  môi mềm mại mổ nhẹ mấy cái lên đầu ngón tay anh.

Cảm nhận được tín hiệu lấy lòng được truyền qua động tác lần này, Lương Trì vứt khăn giấy đi, bụng ngón tay vu.ốt ve bên môi đeo đinh bạc của Chu Sùng Dục như thưởng thức một báu vật.

Sau khi ngấm cồn, đôi môi kia đã trở nên đỏ tươi và mềm mại.

Lương Trì vặn cằm, dùng ngón trỏ và ngón giữa chạy mở hàm răng đôi phương, cẩn thận xem xét đầu lưỡi ướt sũng bên trong.

Hài lòng chơi đùa hồi lâu, anh mới cúi người đến gần, im lặng hôn lên môi Chu Sùng Dục.

Vi quýt, quả nhiên rất mềm rất thơm ngọt.

Tình cảm dâng trào, bàn tay cũng chậm rãi trượt vào chăn, thuần thục cởi áo Chu Sùng Dục.

Nơi riêng tư nhất trên cơ thể cứ vậy bại lộ, khóe mắt Chu Sùng Dục chứa nước mắt, muốn thoát khỏi sự khống chế của Lương Trì, nhưng muốn dừng mà không được.

“Lương Trì, em mang cái đó rồi…” Chu Sùng Dục khàn giọng nói.

Chuyện lần trước làm dang dở trong khách sạn nhỏ, cậu vẫn luôn nhớ trong lòng, nhớ tận hai tháng.

Lương Trì mở mắt ra, biểu cảm có vẻ không hài lòng cho lắm, ép buộc vặn cánh tay đối phương ra sau lưng, không cho cậu cử động lộn xộn: “Em vừa gọi anh là gì?”

Chu Sùng Dục cắn môi, giọng nói trở nên không rõ vì chịu đựng, hơi run rẩy gọi: “… Chồng.”

Lúc này Lương Trì mới hơi mỉm cười, xoay người cậu lại, nhẹ nhàng hôn tai đối phương.

Anh nhanh chóng cúi người, lấy một cái hộp trong túi áo khoác của Chu Sùng Dục nằm dưới đất, dùng miệng xé vỏ.

“Bé cưng, phải ngoan.”

Trong mắt đột nhiên xuất hiện vẻ rời rạc và làm liều, Lương Trì đè lên người cậu, hơi thở dần hỗn loạn.