Hiện giờ, hầu hết mọi người bên ngoài đều chỉ biết tổng giám đốc là tổng giám đốc kiêm người thừa kế của tập đoàn tài chính Phó Thị, cũng chỉ biết chủ tịch của tập đoàn tài chính Phó Thị là mẹ của tổng giám đốc.
Nhưng không ai biết, bố của tổng giám đốc là viên chức quan trọng trong chính phủ, cũng không biết ông bà nội của tổng giám đốc là lãnh đạo trong quân đội đã về hưu.”Tô Ảnh trừng lớn mắt.Cô thật sự không biết bối cảnh phía sau lưng Phó Thịnh còn đáng sợ như vậy!“Thứ hai, mọi người đều biết tổng giám đốc thích sạch sẽ.
Đồ vật riêng tư của anh ấy, ngoài trợ lý đời sống, cũng chỉ có bốn trợ lý đặc biệt như chúng ta mới có thể tiếp nhận.
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, tất cả đồ đạc của tổng giám đốc không thể đưa qua tay bất kỳ kẻ nào ngoài năm người chúng ta.
Hiểu chưa? Nếu cô phạm sai lầm này, sẽ phải trả giá rất lớn.”“Vâng ạ.” Tô Ảnh vội vàng gật đầu, thật sự nhớ kỹ những lời Mộc Minh vừa nói.“Thứ ba, cho dù cô đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ, cô phải kiểm điểm lại tất cả cuộc sống cá nhân của mình.” Mộc Minh nói tiếp: “Điều này vô cùng quan trọng! Tổng giám đốc không thích phụ nữ đến gần mình! Bao gồm cả cô trong đó!”“Tôi hiểu rồi.” Tô Ảnh gật đầu lia lịa.Một người lạnh lùng như thế, cô tránh đi còn không kịp, làm sao dám đến gần.Cô chỉ cần liều mạng làm tốt việc của mình là được, những cái khác, cũng không dám hy vọng xa vời!“Thứ tư, tuy là tổng giám đốc đã thanh toán cho cô một trăm vạn tiền lương, nhưng vẫn không cần lo lắng những đồ dùng hàng ngày của cô, toàn bộ đều sẽ được tập đoàn chi trả.
Thời điểm cuối năm, ăn tết hay là sinh nhật, tập đoàn còn có thể thưởng thêm.
Chỉ cần là chi phí để có thể phục vụ cho tổng giám đốc, cần bao nhiêu đều có thể chi bấy nhiêu!” Mộc Minh vừa dứt lời, trong mắt Tô Ảnh liền sáng lên.Hóa ra còn có thể lấy thêm tiền bạc?Như vậy có phải cô có thể tích lũy được rất nhiều tiền, sau khi rời khỏi nơi này, mở một cửa tiệm nhỏ, nuôi sống bản thân cô và mẹ cô?Nghĩ như thế, bỗng nhiên Tô Ảnh cảm thấy làm việc cho Phó Thịnh, cũng không phải là chuyện quá khổ sở!Nhìn thấy Tô Ảnh dễ dàn phối hợp như thế, Mộc Minh cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, trên mặt cũng đầy ý cười: “Được, tạm thời như vậy đã.
Những công việc khác, tôi sẽ tự mình nói cho cô biết.
Mỗi ngày đều dựa theo sự phân công, về cơ bản cũng không có vấn đề gì lớn.”Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt đảm bảo nói: “Xin anh hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết phận sự của mình!”Mộc Minh cười nói: “Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, không cần khách khí như thế.
Tôi là Mộc Minh, cô là trợ lý thứ nhất làm việc dưới sự quản lý của tôi, ngoài chuyện của tổng giám đốc ra, cô không cần quan tâm những chuyện khác.”“Vâng, tôi hiểu rồi.” Tô Ảnh nhanh chóng gật đầu..