Phạm Lỗi

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Bái từng bị rối loạn cương dương, nhưng có lẽ trường hợp của hắn còn kém xa so với Bùi Văn Ca, căn bản không đáng nhắc tới, sau lần bị Dung Bái hành hạ đó thì anh đã gần như mất đi khả năng. Dung Bái có khiêu khích như thế nào anh cũng không phản ứng, ''Thiếu gia, đừng sờ nữa, dùng...dùng nơi khác, chỉ chỗ ấy của tôi mới làm được, sẽ không khiến cậu đau đâu.''


Anh nhỏ giọng nói, nâng mắt nhìn Dung Bái, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn đang tràn ngập *****, hai má của hắn thì gấp đến ửng đỏ, Bùi Văn Ca cầm tay của Dung Bái kéo ra khỏi quần mình. Anh nở nụ cười, cười đến yếu ớt, kéo hai ngón tay của Dung Bái đến miệng, lè lưỡi *****, ngón tay của Dung Bái khẽ run một cái, kinh ngạc nhìn anh, ''Văn Ca...''


Bùi Văn Ca không nói gì, chỉ cười với hắn, ngậm lấy ngón trỏ và ngón giữa của Dung Bái, đợi cho nước bọt thấm ướt rồi mới nhả ra, có lẽ còn chưa thấy đủ nên anh ***** thêm vài lần, nói, ''Được rồi đấy, thiếu gia, cậu làm đi!'' Anh kéo cả quần ngoài và quần trong xuống, mở đùi ra, để lộ cái nơi sinh ra chỉ dành cho Dung Bái *****.


Từ khi còn nhỏ Bùi Văn Ca đã có một suy nghĩ, ***** kia chỉ dành cho Dung Bái, sinh con cho Dung Bái, chỉ cho một mình Dung Bái dùng, nếu không thì nơi đó cũng chỉ thành một thứ phế vật. Cái tư tưởng vặn vẹo này tới hôm nay vẫn chưa từng thay đổi.


Thật khó để từ chối một điều tuyệt vời như vậy, Bùi Văn Ca chủ động ***** ngón tay của hắn, ***** của Dung Bái nóng rực lên, rõ ràng hắn biết Bùi Văn Ca đang cố ép bản thân nhưng không có đủ nghị lực để buông ra, hắn dùng chóp mũi cọ cọ ở cổ của Bùi Văn Ca như làm nũng, ''Xin lỗi, xin lỗi em, tôi biết em đã mệt, nhưng tôi thật sự muốn vào trong em, em cố nhịn một chút, tôi sẽ làm nhanh thôi, tôi đảm bảo không lâu đâu.''


Bùi Văn Ca cuộn tròn người trước ngực hắn, ''ừ'' một tiếng, giơ tay lên ôm cổ Dung Bái, Dung Bái yêu thương không ngừng hôn lên trán anh, dùng ngón tay dính đầy nước bọt chạm vào ***** của Bùi Văn Ca, nhẹ nhàng khai mở đi vào bên trong, bên trong khô nóng chặt đến mức không tưởng tượng được, khó khăn lắm hai ngón tay mới chen vào được, nhờ nước bọt nên đỡ hơn nhiều, mặc dù không có cao trào như ngày trước nhưng độ ấm thì không thay đổi, ''Văn Ca, chỗ này của em chặt quá, sao sinh con rồi mà vẫn chặt như vậy?'' Hắn hỏi, hơi cử động ngón tay, chà sát bên trong của Bùi Văn Ca, bên trong ***** cũng nghe theo giống chủ nhân, bị chà sát vài lần đã mềm ra, thế nhưng vẫn không có dịch bôi trơn.


''Thiếu gia...'' Bùi Văn Ca lắc lắc đầu, chịu đựng ngón tay đang đâm vào trong người mình, ***** bị đùa giỡn xuất hiện cơn đau kỳ lạ, nếu Dung Bái chỉ lo cho bản thân hắn thì chắc chắn không nhận ra chóp mũi anh toàn mồ hôi lạnh, cơ thể còn hơi run rẩy. Dung Bái rút ngón tay ra, vất vả lắm ***** kia mới có một chút phản ứng, hắn đặt Bùi Văn Ca lên giường, sau đó bắt đầu ***** của mình, ánh mắt chưa từng rời khỏi Bùi Văn Ca.


Cơ thể hắn chậm rãi phủ lên người Bùi Văn Ca, tay cũng đưa lên ***** của anh xuống, ''Ngoan, để tôi nới rộng nó một chút, sau đó sẽ dịu dàng yêu thương em.'' Hắn ***** làn da mịn màng ở đùi của Bùi Văn Ca, mỗi một chỗ đều khiến hắn phải say mê.


Đến chết Bùi Văn Ca cũng luôn coi lời của hắn là ý chỉ, môi anh trắng bệch không còn chút máu nhưng vẫn ngoan ngoãn mở đùi ra, khi Dung Bái đụng đến phần ở *****, ***** kia đặt trước cửa *****, anh không tự chủ được dùng sức nắm chặt ga giường, đợi bị chơi đến chết. Anh không hề chống cự, ngoại trừ ban nãy bị Dung Bái hôn.


Ai yêu đơn phương mà chẳng đau khổ? Mặc dù đã dùng tay nới rộng, nhưng phần ***** của Bùi Văn Ca vẫn rất miễn cưỡng nhận người anh em của người kia, ***** đáng thương bị căng ra đến cùng, thứ thô cứng kia thong thả đẩy vào bên trong, Dung Bái phải cố nhẫn nhịn lắm mới không thô bạo *****, hắn giữ eo của Bùi Văn Ca, cắn nhẹ vành tai của anh, trong khoảnh khắc đã tiến vào toàn bộ thì khàn khàn gọi tên anh, ''Văn Ca, Văn Ca...''


Chỉ hai từ thôi nhưng ẩn chứa sự triền miên thỏa mãn. Bùi Văn Ca thừa nhận nỗi đau của anh, ngày trước anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ***** với Dung Bái một lần nữa, ***** nhỏ hẹp đau như thể bị cắt ra, trước mắt lại là khuôn mặt của người mình yêu khiến anh càng thêm khó thở, anh có thói quen nhịn đau, khi ở bên Dung Bái anh chưa từng kêu ca, cho nên anh cố gắng thả lỏng phần dưới, sợ bản thân kẹp quá chặt khiến Dung Bái đau, kiềm chế hỏi, ''Thiếu gia, tôi có làm cậu đau không?''


Dung Bái nghe xong cảm thấy ***** ấm áp, ''Không đau, không có chất bôi trơn nên hơi chặt, nhưng nó lại khiến tôi rất thoải mái.'' Hắn hôn Bùi Văn Ca một cách âu yếm, ***** nhẹ nhàng rút ra ngoài một chút rồi lại chậm rãi đi vào, bên trong ***** mềm mại ma sát ***** của hắn, ***** khô khốc càng tăng thêm ma sát, khi rút ra hắn cảm nhận được có chút đau ẩn trong sự *****, không nhịn được vùi đầu vào hõm vai của Bùi Văn Ca, động tác chậm lại nói, ''Bảo bối, tôi muốn động, em nhịn một chút, tôi làm nhanh thôi, rất nhanh!''


Vạt áo ở phần eo chuyển động, bắp tay bắp chân của Bùi Văn Ca cũng chuyển động, ***** kia bắt đầu ở ***** yếu ớt của anh ra vào, dần nới rộng nó ra. Chiếc giường lớn màu anh cũng bắt đầu lay động, giống những con sóng ngoài biển, liên tục nhăn lại theo từng nhịp ra vào của Dung Bái.


Trong phòng vang lên tiếng va chạm của da thịt cùng tiếng ***** của Dung Bái, giường không ngừng rung mạnh, đệm cũng phát ra âm thanh. Nhưng Bùi Văn Ca vẫn im lặng, anh nhìn trần nhà, mắt không có tiêu cự, hai chân mở rộng, mặc kệ thứ nóng bỏng kia chà sát *****, chà sát đến mức càng ngày càng sưng và đau, vì cả bên trong cũng sưng nên ***** càng chặt, khiến Dung Bái càng thêm hưng phấn.


Cuộc ***** kéo dài tận một tiếng mười lăm phút, Dung Bái giữ lời nhanh chóng kết thúc. Khi hắn thúc vào và bắn chất lỏng của mình vào bên trong ***** sưng đỏ thì Bùi Văn Ca đã gần như ngất đi. Anh cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực chảy vào cơ thể mình, biết nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành, dây thần kinh căng cứng cũng thả lỏng hơn, thậm chí không đợi Dung Bái rút ra đã mệt mỏi nhắm mắt lại.


Dung Bái rời khỏi cơ thể của anh, sau khi ***** thứ ở giữa chân cũng đã thoải mái nhưng đáy lòng hắn lại cảm thấy bất an. Trong suốt quá tình *****, hắn không ngừng ***** ***** của Bùi Văn Ca, thế nhưng chỗ đó vẫn không hề có phản ứng, chỉ do mệt mỏi thôi sao?


Hắn nhìn dáng vẻ mê man của Bùi Văn Ca, không biết được. Hắn muốn gọi Bùi Văn Ca dậy hỏi thử, muốn biết do bản thân không còn mị lực hay kỹ thuật không được tốt, nhưng thấy anh đã ngủ say, không đành lòng gọi, chỉ có thể gác suy nghĩ sang một bên, dùng chăn quấn cơ thể ***** của hai người lại, cả người ở trong chăn ôm chặt Bùi Văn Ca.




---------------------------


Lần đầu edit đoạn H nên có gì mong các bạn bỏ qua :((