Trịnh Sơn Từ tự mình rửa mặt xong, hắn ngửi không thấy mùi rượu trên người nữa, đang định bước ra khỏi thùng nước thì cửa phòng tắm mở ra, Ngu Lan Ý cầm một chiếc áo trong màu trắng đi vào.
Lúc này Trịnh Sơn Từ mới phát hiện mình quên không mang theo áo trong vào, thấy Ngu Lan Ý giúp đưa đến, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng. Nói ra thì hai người cũng đã quen thuộc, theo lý không nên để tâm mấy chuyện như thế, nhưng ở trong phòng tắm thì vẫn có cảm giác không giống.
Ngu Lan Ý: "Ngươi quên mang quần áo."
Hắn liếc nhìn Trịnh Sơn Từ một cái, thấy đường nét trên thân trên hắn rõ ràng, cơ thể căng đầy sức sống, trong lòng thoáng dâng lên chút nhiệt.
Trịnh Sơn Từ định mở miệng bảo hắn treo áo lên rồi ra ngoài, đợi mình ra lấy mặc, nhưng chưa kịp nói thì Ngu Lan Ý đã tự mình đem áo trong treo lên giá áo.
Chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm, Trịnh Sơn Từ đã nghe thấy Ngu Lan Ý nói: "Muốn... cùng nhau tắm không?"
...
Cùng nhau tắm thế nào?
Trịnh Sơn Từ bị người ta lăn qua lăn lại đến mấy lượt, hắn vốn đã tắm xong rồi, mà thau tắm này chỉ đủ cho một người - thêm nữa thì liền chật chội, hơi nước cũng vì thế mà càng thêm nóng.
Nước trong thau tràn ra, nhỏ xuống nền đá, vang lên tiếng lộp bộp.
Trịnh Sơn Từ giơ tay che mặt, rồi đưa tay vuốt xuống. Lòng bàn tay men theo làn da ướt át mà trượt xuống, ngón tay lướt trên làn da được nước ấm bôi trơn, cảm giác vừa mềm mịn vừa tinh tế. Tóc hắn cũng đã ướt, từng giọt nước nhỏ từ tóc rơi xuống chóp mũi, theo sống mũi chảy xuống.
Ngu Lan Ý chống tay bên cạnh, chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn.
...
Sáng hôm sau, Trịnh Sơn Từ vì tối qua vừa tắm vừa mệt, nên hôm nay không lên công đường, cùng Ngu Lan Ý ngủ thẳng đến trưa. Hai người trực tiếp ăn trưa tại phòng.
Ngu Lan Ý có lúc cũng vậy, ở nhà một mình cũng ngủ đến tận trưa. Mỗi lần như thế, hắn lười dậy thu xếp, Kim Vân liền sai người bày bàn ngay trên giường, để phòng bếp dọn thẳng thức ăn lên.
Dù thời điểm như thế không nhiều, nhưng từ nhỏ Ngu Lan Ý đã được dạy theo khuôn phép, rất ít khi ngủ tới quá trưa. Nếu bỏ bữa sáng, sẽ bị coi là hại thân thể. Ngu phu lang từ nhỏ đã nghiêm khắc dạy dỗ hắn, chỉ cần ăn đủ ba bữa, buổi trưa có thể chợp mắt một chút.
Hắn là ca nhi xuất thân phủ hầu, từ nhỏ tôn quý, sau khi xuất giá cũng có đầy đủ nha hoàn hầu hạ, chẳng phải vất vả chuyện gì.
Ngu Lan Ý: "Trịnh Sơn Từ, ta muốn tới quán rượu xem một chút. À đúng rồi, ngươi giúp ta đặt tên cho quán đi."
Trịnh Sơn Từ suy nghĩ một lát: "Gọi là Vân Khách Độ đi."
Ngu Lan Ý nhẩm lại hai lượt, cảm thấy tên này nghe thuận tai.
Trịnh Sơn Từ theo Ngu Lan Ý tới quán rượu xem qua. Tống chưởng quầy vừa thấy hai người cùng đến, vội vàng ra đón.
Ngu Lan Ý: "Ngươi làm việc của ngươi đi." Hắn phất tay, ý bảo lui ra.
Trong quán, hắn có sẵn một vị trí dành riêng. Lúc này trên bàn đã bày sẵn mấy món điểm tâm mới ra lò, kèm theo một bình trà nóng. Ghế dựa vừa nhìn đã thấy giá trị không nhỏ, mặt ghế còn lót một tấm đệm mềm mại thêu hoa văn vàng sáng loáng, lưng ghế còn có gối dựa to. Mệt thì có thể tựa vào, thậm chí nằm một chút cũng rất thoải mái.
Chỗ này so với làm việc trong huyện nha thì đúng là sung sướng hơn nhiều. Ngu Lan Ý quả thực đem sự hưởng thụ phô bày ra trắng trợn.
Ngu Lan Ý: "Ta muốn xem sổ sách, ngươi tự tìm chỗ mà ngồi."
Hắn liếc sang Trịnh Sơn Từ. Trước kia đều là Trịnh Sơn Từ bận, nay người rảnh rỗi lại là hắn, còn bản thân thì biến thành người bận rộn.
Trịnh Sơn Từ cười khẽ, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ngu Lan Ý ho nhẹ một tiếng, bắt đầu xem sổ sách.
...
Kinh thành
Anh Quốc Công và Anh Quốc Công phu nhân cùng dạo bước trong hoa viên. Hoa viên của phủ quốc công rộng như một mê cung, cây cối um tùm, hoa cỏ tươi tốt, cẩm thốc đua màu, nhưng hai người lại không mấy bận tâm đến cảnh sắc ấy.
Anh Quốc Công tóc đã điểm bạc, nhưng trong nét mặt vẫn còn có thể thấy bóng dáng tuấn mỹ thuở thiếu thời. Dáng người ông cao gầy, chưa phát tướng, đi đứng vẫn vững vàng ổn định.
Anh Quốc Công nói: "Ta xem ý của bệ hạ là muốn chúng ta lớp lão thần, lão huân quý lui xuống, để lớp trẻ lên thay."
Hôm qua, Võ Minh Đế thân chinh tới, mang theo kinh điển, nói là muốn để thế hệ trước an dưỡng tuổi già. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất là muốn thu hồi quyền lực. Lớp trước có nhiều nhân mạch, phức tạp, lớp con cháu muốn đứng vững trên triều còn cần cha ông nâng đỡ. Nếu bất cẩn mà phạm lỗi, đừng thấy Võ Minh Đế lúc nào cũng cười - hắn quyết không do dự mà thu quyền huân quý.
Huống hồ, từ khi Võ Minh Đế nắm quyền, đám huân quý cũng không còn đồng lòng như xưa.
Anh Quốc Công quả thật có ý muốn lui. Thế tử nhà ông còn có thể dùng, ông không lo nhi tử sẽ phạm hồ đồ. Mấy đứa thứ tử, thứ nữ đều đã phân gia, ngày thường cư xử chừng mực, không gây chuyện.
Anh Quốc Công chỉ có hai thị thiếp - ở Đại Yến mà nói, cũng xem như ít. Một người là từ thông phòng nâng lên, người còn lại là do phu nhân chủ động nạp. Ông có hai con vợ lẽ, ba con thứ nữ, đều đã gả vào đại tộc ở địa phương.
Anh Quốc Công phu nhân trầm ngâm: "Công gia thật sự muốn lui?"
Với thân phận quốc công, nếu chủ động lui khỏi triều đình thì ắt sẽ gây chấn động. Thế tử tiếp nhận tước vị thì không sao, chỉ là rốt cuộc vẫn còn non tay. Nhưng chuyện này vốn không tránh được - một đời rồi lại một đời, hoàng đế đâu thể để huân quý mãi giữ quyền.
Trừ phi là người như Ngu Trường Hành - từng lập đại công khi phò trợ lập hoàng.
Lúc trước, con cháu huân quý trong kinh đều phải vào cung làm thư đồng cho hoàng tử. Khi ấy Võ Minh Đế còn chưa đăng cơ, nhưng đã tỏ ra xuất chúng. Trong số đó, hắn chỉ chọn một mình Ngu Trường Hành.
Anh Quốc Công phu nhân tiếp lời: "Nếu công gia lui, thì cũng không thể để người khác nhìn ra là do thuận theo ý bệ hạ."
Anh Quốc Công muốn bán cho bệ hạ một cái thuận, để lại đường cho nhi tử, nhưng không thể để việc đó quá rõ ràng, bằng không phe huân quý sẽ sinh bất mãn.
Vài ngày sau, đến buổi lên triều, Anh Quốc Công xin nghỉ, viện cớ thân thể không khỏe. Bệ hạ còn đích thân hỏi thăm. Sau đó mấy ngày, ông lại lên triều, sắc mặt tái nhợt, khiến đám đại thần đều lo lắng. Anh Quốc Công xưa nay thân thể cường kiện, nay bệnh kéo dài không dứt, tựa hồ khó mà gượng được.
Nửa tháng sau, trong một lần cưỡi ngựa, ông ngã ngựa.
Lần này thì bệnh thật, ông buộc phải dâng sớ xin cáo lão. Bệ hạ ba lần giữ lại, cuối cùng cũng thuận theo.
Thế tử tiếp nhận tước vị, chính thức trở thành tân Anh Quốc Công.
Tân quốc công đến phòng thăm phụ thân, thấy phụ thân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Vừa mới tiễn đám huân quý tới thăm ra ngoài, trong lòng hắn còn đang lo lắng.
Thế tử: "Phụ thân, dù muốn lui cũng không cần làm khổ chính mình đến vậy. Chân nếu không kịp chữa, về sau đi lại sẽ rất bất tiện."
Anh Quốc Công nhíu mày: "Ngươi tưởng đám người kia dễ bị lừa vậy sao? Không làm thật một chút, sao người ta tin mà cho lui? Hơn nữa, chân ta có đi không vững cũng còn hơn là cuối cùng bị đem ra chém đầu thị chúng. Tính cách ngươi quá đắn đo, không dứt khoát được - sau này sao làm được đại sự."
Thế tử khẽ cúi đầu. Là đích trưởng tử, từ nhỏ đã chịu nhiều trách nhiệm. Cha lại là người nghiêm khắc, mắng mỏ không ít. Nhưng nay đã thành thân, hắn hiểu phụ thân đang vì hắn trải đường.
Chờ Anh Quốc Công uống thuốc xong nằm nghỉ, thế tử mới trở về viện mình. Thế tử phu nhân đã chờ sẵn, biết công công lui triều, trong lòng tuy thương cho chân ông, nhưng nghĩ đến trượng phu kế vị, thì vẫn không giấu được mừng thầm.
Niềm mừng đó, ở phủ quốc công tuyệt không thể lộ. Ngay trước mặt trượng phu cũng không được.
Thế tử vừa bước vào, phu nhân liền bước đến nhẹ nhàng xoa vai hắn. Sắc mặt thế tử dịu xuống, nhưng không nói một lời.
Phu nhân cũng không hỏi.
...
Võ Minh Đế đến Bàn Long điện, vừa ngồi xuống đã nghĩ đến chuyện này: Anh Quốc Công biết lựa thời điểm. Mấy hôm trước còn vờ bệnh, giờ thì ngã ngựa luôn - thật biết diễn.
Dù sao cũng là người thông minh. Trong lòng Võ Minh Đế thấy dễ chịu, cũng không trách móc gì.
Võ Minh Đế: "Phùng Đức, truyền chỉ." Hắn ngừng một chút: "Sắc phong Anh Quốc Công thế tử thành tân Anh Quốc Công..."
"Ngươi đến quốc khố chọn lấy mấy loại dược liệu thượng phẩm - đông trùng hạ thảo, nhân sâm, chọn thêm ít châu báu, ban thưởng đem sang phủ quốc công."
Phùng Đức lĩnh mệnh. Bệ hạ đây là tự mình giúp tân Anh Quốc Công ổn định vị thế.
Phùng Đức vào quốc khố chuẩn bị đầy đủ dược liệu, mang theo mấy tiểu thái giám đích thân đến phủ Anh Quốc Công.
Anh Quốc Công phu nhân, thế tử và thế tử phu nhân hay tin Phùng Đức tự mình đến, trong lòng lại càng thêm dè dặt, cẩn trọng.
"Bệ hạ có chỉ......" Phùng Đức đem ý chỉ của Võ Minh Đế nói, đem thánh chỉ giao cho lão Quốc Công phu nhân, khom người đỡ lão phu nhân một phen.
Phùng Đức bảo tiểu thái giám đem phục sức quốc công, còn có ngọc ấn, dâng đến trước mặt thế tử.
Anh Quốc Công thế tử sai người hầu tiếp nhận, trong lòng vẫn có chút cảm thán cùng kích động, nhưng trên mặt vẫn gió êm sóng lặng:
"Đa tạ bệ hạ rũ ân đức."
"Quốc công gia, đây còn có chút dược liệu trân quý là bệ hạ ban thưởng cho lão Quốc Công, bệ hạ dặn lão Quốc Công phải trân trọng thân thể." Phùng Đức cười nói, phía dưới tiểu thái giám lại đem dược liệu đưa tới.
Thế tử chắp tay về phía hoàng cung, cung kính nói:
"Bệ hạ ân đức, Anh Quốc Công phủ đời đời ghi nhớ, nguyện vì bệ hạ quên mình trung phục."
Phùng Đức gật đầu hài lòng, sau khi đưa ý chỉ xong liền dẫn theo tiểu thái giám lui ra. Lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu bên cạnh, sai người chuẩn bị túi tiền, lần lượt đưa cho Phùng Đức cùng đám tiểu thái giám. Mỗi túi tiền đều được may tinh xảo, hình thức hiếm lạ, kim chỉ công phu cũng không kém.
Đám tiểu thái giám còn trẻ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Phùng Đức thì không đổi sắc mặt, lặng lẽ nhận lấy.
Trên đường trở lại kinh thành, đám tiểu thái giám mở túi tiền quốc công phủ tặng, cầm trong tay liền cảm thấy bạc nặng trĩu, bên trong lại có ba khối nén bạc - loại này vừa nhìn đã biết là hạng tốt, đẹp mắt.
Bọn họ vốn là tiểu thái giám chưa có danh phận gì, một lần được thưởng nhiều như vậy, quả thực không dễ có. Phùng Đức trong tay túi tiền thì nhẹ hơn, không nặng như bọn họ - hắn bóp nhẹ liền biết bên trong là ngân phiếu. Quốc công phủ đúng là biết làm người, khó trách bệ hạ đối đãi khoan dung như thế.
Khi còn trẻ, lão Quốc Công vì Đại Yến đánh hạ giang sơn, trấn thủ núi sông. Về già, biết chủ động xin lui, cũng không để bệ hạ khó xử.
Lão Quốc Công có thể hống được người ngoài, nhưng không hống được người bên dưới. Trước đó mấy tháng xuân săn còn dẻo dai như vậy, nay lại ngã ngựa gãy chân - mà chân đó đúng là thương thật. Đây chính là chỗ tinh tế của lão Quốc Công.
"Được rồi, nhìn các ngươi cái bộ dáng không có tiền đồ, còn không mau thu lại? Lập tức vào hoàng thành rồi. Thật là kiến thức hạn hẹp, về sau đừng nói là nhà ta dạy ra, mất mặt." Phùng Đức làm bộ ghét bỏ, ngồi trên xe ngựa uống một ngụm trà. Một tiểu thái giám chui vào trong xe, đấm chân cho hắn.
"Cha nuôi, đây là túi tiền quốc công phủ tặng con, con đưa cho ngài." Tiểu thái giám túi tiền vẫn chưa bóc, liền như vậy dâng lên.
Phùng Đức vỗ đầu hắn một cái, cười mắng:
"Ngươi cái đồ lanh lợi này, nhà ta còn không biết ngươi đang tính gì sao? Cái trò này còn dùng được trên cha nuôi? Ta mà còn đi tranh túi tiền của ngươi, chẳng phải là nói nhà ta không rộng lượng? Giữ lấy mà dùng, đi mua vài bộ xiêm y tử tế."
"Cảm ơn cha nuôi." Tiểu thái giám thu túi tiền về, tiếp tục cười đấm chân. Phùng Đức thấy hắn thông minh, lại biết làm việc, trong lòng có vài phần trìu mến, nói:
"Về sau ngươi theo nhà ta ở, hảo hảo làm việc, cha nuôi bảo ngươi có tiền đồ."
"Đa tạ cha nuôi, con nhất định hầu hạ cha nuôi thật tốt."
"Đầu óc ngươi đúng là nhanh, khấu nữa khấu vỡ đầu ra thì sao, bệ hạ lại nói nhà ta tàn nhẫn mất." Phùng Đức đỡ người dậy, vỗ vỗ vai hắn.
Anh Quốc Công thế tử đã biến thành tân Quốc Công gia, mấy ngày nay ngoài việc thượng triều, hắn vẫn thường đến trước giường lão Quốc Công phụng dưỡng.
Lão phu nhân sai hạ nhân dọn đồ của bà và lão Quốc Công chuyển sang Tây viện. Quốc Công gia cùng phu nhân đều khuyên can, nhưng lão phu nhân vẫn kiên trì dọn ra khỏi chủ viện.
"Hiện nay Quốc Công phủ đã là các ngươi đương gia làm chủ, các ngươi còn ở tại Đông viện thì giống cái gì? Đông viện nên nhường lại cho Hạ Đồng, chủ viện cũng nên để cho tiểu vợ chồng các ngươi ở."
Lão phu nhân duỗi tay vẫy vẫy Quốc Công phu nhân, nắm lấy tay nàng. Ngón tay bà khô mà ôn nhuận, thanh âm mềm nhẹ như tơ mưa xuân, vuốt phẳng nỗi thấp thỏm trong lòng Quốc Công phu nhân.
Bà nói: "Về sau vợ chồng son các ngươi đương gia làm chủ, vinh nhục của Quốc Công phủ đều buộc vào một thân. Ngươi nay không còn là thế tử phu nhân, đã bước vào trạch môn Quốc Công, vạn sự đều phải cẩn trọng. Không được rụt rè, cũng không được lộ vẻ vui mừng quá lộ liễu. Những việc nhân tình lui tới trong phủ, mấy năm nay ta đã dạy qua cho ngươi, sau này hai vợ chồng các ngươi phải nâng đỡ lẫn nhau, đem Quốc Công phủ lo toan cho tốt - như vậy mới không phụ liệt tổ liệt tông."
Quốc Công gia nghe lão phu nhân nói, thần sắc trầm tĩnh hẳn lại. Tân Quốc Công chắp tay khom lưng:
"Nhi tử nhất định không để Anh Quốc Công phủ mất đi trăm năm danh dự."
Quốc Công phu nhân cũng vội vàng gật đầu, theo tiếng đáp: "Con dâu nhất định sẽ hết lòng quản lý Quốc Công phủ, không để tổ tiên hổ thẹn."
Lão phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt. Ta và cha ngươi liền dọn sang Tây viện, sân bên đó đã thu dọn xong, trước nhà còn trồng một rặng trúc. Khi trước chúng ta đã sớm định về sau sẽ ở bên ấy, các ngươi cũng không cần khuyên thêm."
Bà sai nha hoàn đỡ đi.
Chờ Quốc Công phu nhân vội vàng sai người hầu, nha hoàn dọn xong đồ của lão phu nhân, nàng mới trở lại phòng mình.
Nãi ma ma nghe tin lão phu nhân nhường lại chủ viện, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Quốc công phu nhân vừa nâng chén trà lên uống, động tác có phần vội vã, như thể đã khát từ lâu. Đợi đến khi cạn chén, nàng mới dần trấn tĩnh lại.
Công công và bà bà thân thể đều đã không còn khỏe mạnh. Tướng công là người nho nhã, tuổi tác có phần cao, nhưng luôn là một huynh trưởng tốt, cũng là một trượng phu hiền hòa. Chỉ là từ lúc gả vào phủ, nàng đã hiểu, muốn trở thành một quốc công phu nhân thực thụ, còn phải chờ đợi thật lâu. Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thực sự đảm nhiệm thân phận thượng quốc công phu nhân như hôm nay.
Thế tử phu nhân với quốc công phu nhân vốn dĩ không cùng cấp bậc. Nay lão phu nhân lại muốn giao việc lớn nhỏ trong phủ cho nàng, trong lòng nàng vừa lo lắng, vừa thấp thỏm chờ mong. Lo rằng mình làm không tốt, trở thành trò cười trong mắt người ngoài. Nhưng cũng không giấu được mong muốn được trở thành người nắm quyền, trở thành chính chủ thật sự của phủ đệ này.
Nãi ma ma hỏi khẽ: "Phu nhân, lão phu nhân đã giao chìa khóa nhà kho cùng sổ sách cho người rồi chứ?"
Quốc công phu nhân chậm rãi đáp: "Việc này không cần vội, bà bà sẽ đích thân đưa cho ta."
Nãi ma ma nghe vậy, trong lòng bỗng nóng như lửa đốt. Hôm nay bệ hạ đã có ý chỉ, nếu không tranh thủ mấy ngày này mà lấy cho được chìa khóa và sổ sách, e rằng về sau sẽ không còn cơ hội.
Bà hiểu rõ, trong những nhà quyền thế như thế này, chuyện bẩn thỉu trong ngoài chưa từng ít. Mà việc các vị bà bà bá nắm quyền quản sự lại là chuyện thường tình. Các bà ấy chẳng ai dễ buông tay, lúc nào cũng muốn giữ chặt quyền lực trong lòng bàn tay.
"Phu nhân, người nhất định phải đề phòng,"
Nãi ma ma hạ giọng, nhắc đến vị bà bà bá nọ vốn nổi tiếng là không dễ buông quyền.
Quốc công phu nhân nghe đến đó, trong lòng khẽ trầm xuống, tâm tư cũng không khỏi dậy sóng.
Đúng lúc ấy, người hầu thân cận bên cạnh lão phu nhân bước vào, hai tay dâng lên một chùm chìa khóa cùng mấy quyển sổ dày, hành lễ rồi cung kính nói:
"Phu nhân, đây là do lão phu nhân căn dặn nô tỳ chuyển giao cho người. Trong này có chìa khóa nhà kho, sổ sách thu chi, và cả danh sách đầy đủ tình hình các quản sự trong phủ - từ họ tên, chức vụ đến công việc cụ thể hiện tại, đều đã được ghi chép tường tận. Xin giao lại cho phu nhân."
Quốc công phu nhân đón lấy, lòng dậy lên một tầng xúc cảm khó gọi thành tên.
Chờ người hầu lui ra, nàng nhẹ siết chìa khóa trong tay, thì thầm:
"Ma ma, bà bà ta... không phải người tầm thường."
Nãi ma ma nghe vậy, lúng túng cúi đầu, khẽ gật, xem như nhận lỗi.
Quyền hành trong Anh Quốc Công phủ được chuyển giao vững vàng, không chút rung chuyển. Võ Minh Đế vẫn như trước trọng dụng vị tân nhiệm Anh Quốc Công, ân sủng chẳng hề suy giảm so với thuở ban đầu.
Trong khi kinh thành vẫn đang long trời lở đất vì sự thay ngôi đổi chủ, thì nơi Tân Phụng huyện vẫn yên bình như chẳng hề bị lay động.
Trịnh Sơn Từ đã chuẩn bị xong chiếc lược dành riêng cho Ngu Lan Ý, bởi ngày mai chính là sinh nhật của y.
Ngu Lan Ý vốn chẳng muốn làm lớn. Y chỉ tính mời mấy người bạn thân, cùng người nhà quây quần ăn một bữa cơm đơn giản là đủ. Dù Tân Phụng huyện có bao nhiêu hương thân, thương nhân đến tận cửa đưa quà mừng, y cũng chẳng buồn ứng phó. Ở kinh thành, bị phụ thân cùng a cha ràng buộc, chuyện gì cũng phải cố mà ra mặt. Nhưng giờ đến Tân Phụng, y có thể tự mình làm chủ, cũng muốn sống theo ý mình.
Huống chi hôm đó là sinh nhật y, lại còn phải tiếp đãi khách khứa, cười nói ứng đối, y thấy chẳng thú vị gì. Y nói vậy, Trịnh Sơn Từ cũng gật đầu tán thành.
Hắn đề ra một cách: để cho hương thân và phú thương tùy ý tặng lễ, nhưng không cần quá quý trọng. Việc đăng ký danh mục quà biếu thì giao cho Kim Vân lo liệu. Sau này nếu nhà ai có hỷ sự, sẽ dùng quà cùng giá trị để hồi lễ. Như vậy vừa giữ được thể diện, vừa không làm khó ai.
Đường tu vẫn đang tiếp tục. Nhờ có con đường xi măng mới khai mở, sản phẩm của Tân Phụng huyện như tơ lụa, tương ớt, rượu mạnh... đã dần dần gây được tiếng vang bên ngoài. Gần đây, ba xưởng lớn liên tục nhận được đơn đặt hàng. Đa phần đều là đơn từ các thương nhân buôn sỉ - bọn họ thường mang theo một lượng nhỏ hàng đi thử trước, thấy hiệu quả tốt rồi mới dám mạo hiểm về tận Tân Phụng lấy hàng.
Thứ họ kiếm được chính là khoản chênh lệch giữa nơi sản xuất và nơi tiêu thụ. Chỉ cần hàng hóa được ưa chuộng, họ có thể kiếm về không ít bạc. Hiện tại, họ mới chỉ quảng bá trong phạm vi Thanh Châu, các châu huyện khác vẫn chưa khai thác tới, nên thị trường còn rất rộng.
Không ít thương nhân cũng đã để mắt tới con đường xi măng kia. Nghe nói là do huyện nha đích thân xây dựng, trong lòng họ toan tính trăm điều, hỏi thăm khắp nơi, định bụng sau đó sẽ tìm cách tiếp cận với huyện nha Tân Phụng để xin kỹ thuật.
Chỉ là... bọn họ e rằng Trịnh Sơn Từ sẽ không dễ gì buông tay.
Trong phủ, ngoài phố, khắp nơi đều náo nhiệt. Khách điếm đông nghịt người, tiểu nhị mặt mày hớn hở, tiếng bàn tính từ phòng thu chi vang lên từng tràng "bạch bạch bạch" liên hồi. Cả huyện như sống lại sau bao năm vắng bóng người qua lại.
Trịnh Sơn Từ dẫm bước lên ánh chiều tà trở về phủ.
Vừa vào nhà, đã thấy Ngu Lan Ý liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ nói:
"Ăn cơm."
Tối nay có món đại tôm hồng nấu, chính là món y thích. Y còn đang chờ Trịnh Sơn Từ lột tôm cho mình.
Tôm ở Tân Phụng huyện không dễ gì có được. Mà thương nhân nơi này buôn bán vốn khôn khéo - họ chở hàng đặc sản của Tân Phụng ra ngoài bán, rồi nhân tiện lúc quay về nhập thêm những thứ nơi này không có để cung ứng lại cho dân trong huyện. Cứ như vậy, đôi bên đều có lợi.
Trịnh Sơn Từ mỉm cười, lặng lẽ đi theo Ngu Lan Ý vào trong.
Tối đến, Ngu Lan Ý nằm nghiêng trên giường, đầu còn ngả vào gối, ngáp một cái rồi chậm rãi lật vài trang thư. Cả thoại bản y cũng chẳng buồn xem.
Trịnh Sơn Từ vẫn ngồi đó, tay cầm sách, mắt lơ đãng.
Thật ra hắn đâu còn tâm trí để đọc. Cái lược đã làm xong từ sớm, giờ đang được giấu dưới gối. Lòng bàn tay hắn ẩm ướt mồ hôi. Hắn khẽ thở ra, cố gắng ép mình dán mắt vào thư tịch, như thể có thể che giấu được sự bối rối trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn dụng tâm như vậy để mừng sinh nhật cho một người. Lược là do chính tay hắn làm. Khi còn ở đại học, sinh nhật bạn cùng phòng cũng chỉ rủ nhau đi ăn một bữa đơn giản, chẳng ai xem trọng, hắn cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng quá để tâm tới sinh nhật của mình.
Cha mẹ hắn đã ly hôn, mỗi người có cuộc sống riêng. Sau ngày chia tay, hắn một thân một mình sống qua năm tháng. Đối với tình cảm, hắn sớm đã nhạt nhòa. Sinh nhật? Chẳng có gì đáng ghi nhớ. Thế gian này, mỗi phút mỗi giây đều có hài nhi cất tiếng khóc chào đời. Hắn chỉ là một người trong số đó, bình thường như bao người khác.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua Ngu Lan Ý, thấy y tay cầm thoại bản, ngón tay nhẹ điểm trên mặt giấy, mặt mày xinh đẹp rạng ngời... Hắn bỗng thấy y là một người được sủng ái. Trong mắt hắn, y rực rỡ như ánh dương, thanh khiết mà sáng ngời.
Hắn muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho Ngu Lan Ý.
Tiếng mõ canh đêm từ xa vang lên. Cổ nhân chia đêm làm năm canh. Canh đầu giờ Tuất, canh hai giờ Hợi, canh ba giờ Tý...
Trịnh Sơn Từ nghe tiếng gõ mõ kèm tiếng hô vọng lại: "Giờ Tý canh ba, bình an vô sự!"
Ngu Lan Ý dụi mắt, đặt thoại bản sang bên, khẽ nói: "Đã là giờ Tý rồi sao, Trịnh Sơn Từ..."
Y còn chưa dứt lời.
Trịnh Sơn Từ đã lặng lẽ lấy ra chiếc lược gỗ, đặt vào tay y. Giọng hắn thấp nhẹ, như thể sợ đánh thức ai đó, cũng như sợ làm chính mình giật tỉnh: "Lan Ý, sinh nhật của ngươi tới rồi. Chúc ngươi sinh nhật an khang, cát tường vui vẻ."
Rồi hắn nói tiếp, giọng càng dịu đi: "Đây là lược ta tự tay làm, tặng ngươi."
Hắn dùng một chiếc hộp gỗ xinh xắn để cất lược, hai tay dâng lên, ánh mắt an tĩnh mà sâu lắng.
Nơi này chẳng ai đặt ra quy củ rằng phải đợi đến giờ Tý mồng Một mới được tặng quà sinh nhật hay nói lời chúc. Thế nhưng trong lòng hắn, hắn muốn là người đầu tiên nói câu chúc phúc ấy. Vì đối với hắn, điều đó có nghĩa là - để tâm.
Ngu Lan Ý nhận lấy, nhất thời cũng không rõ trong lòng mình là cảm xúc gì.