Lễ đính hôn của Chu Phảng Viện được tổ chức ở sảnh yến hội tầng hai của khách sạn.
Bệ hoa khắc trải lụa màu trắng bày hoa hồng màu tử la lan, ngay cả sân khấu chữ T giữa phòng cũng tỏa ra mùi thơm dễ chịu. Dường như để ẩn dụ phối hợp với hoa hồng tím, trên cái cầu thang xoắn ốc cũng quấn thành lụa tím thành hình đóa hoa phức tạp, trông rất thật, trên mặt gấm có xịt hương hoa thanh nhã, cứ như tự nhiên đã có mùi.
Kỳ Tự và Phó Vi vừa mới đến, liền gặp gỡ người quen.
Kim Lễ Ân. Cô ấy không phải là người gầy gì, mặc bộ lễ phục thiết kế ngắn gọn màu trắng rất đẹp, sự hào phóng tài trí có đủ, nhìn thấy Phó Vi đã lên tiếng chào luôn: “Cô Phó.” Cô ấy cười đưa tay, Phó Vi tự nhiên nắm lấy, chào hỏi ngắn gọn khách sáo: “Lần trước được cô Phó hỗ trợ, chua có tự mình đáp tạ, là tôi sơ sẩy.”
Phó Vi lạnh nhạt cười cười, chẳng qua là chuyển một tập tài liệu, cũng không tính là bận bịu gì.
Kim Lễ Ân lại cứ như rất để ở trong lòng, ánh mắt có chút trách cứ nhìn về phía Kỳ Tự: “Nếu không phải gặp nhau vì công việc, em còn không biết thế mà lại lại ngã bệnh đó? Cuồng công việc cũng có ngày ngã xuống.” Ánh mắt có sự ranh mãnh rất quen thuộc.
Phó Vi nghe giọng điệu này, trong cổ bật ra tiếng cười cực nhẹ, muốn tránh đi để họ có không gian nói chuyện.
Kỳ Tự giữ chặt cánh tay cô kéo cô về, bảo vệ cô ở sau lưng, giọng dán bên tai cô, trầm thấp lại chắc chắn: “Đừng có chạy lung tung, đợi lát nữa sẽ dẫn em đi gặp một người.”
Phó Vi bị anh kéo một phát như thế, sau lưng suýt thì đụng phải cây cột, có phần oán hận trừng mắt liếc anh một cái. Kẻ đầu têu cũng đã chuyển ánh mắt qua Kim Lễ Ân, thương lượng sau khi yến hội kết thúc sẽ an bài.
Kim Lễ Ân cười cười, còn đặc biệt nói với anh một câu: “Anh định đem em gái của anh đến luôn à? Bọn lão Tiêu ai cũng thích rượu như mạng, em gái của anh xem ra không giống như là người biết uống.”
“Anh Kỳ.” Một cô gái gầy cao vươn tay, lạnh lùng đứng sau lưng họ.
Cùng là lễ phục màu trắng, bộ của Chu Phảng Viện này là kiểu váy cưới một vai, lụa trắng ngà mềm nhẵn, cầu vai đi đến chỗ xương quai xanh là để hở, lộ ra da thịt bóng loáng, chỗ dưới bờ vai khoảng hai inch có cài trâm hoa tím nhạt, tương xứng với màu sắc trang trí bữa tiệc, im lặng công khai rằng cô ấy có thân phận chủ nhân.
Áo váy dịu dàng vẫn không tổn gì đến khí chất đến khí chất mạnh mẽ hung hăng của cô ấy.
Phó Vi hít vào một hơi muốn chào hỏi, Kỳ Tự lại trước một bước nhìn cô ấy: “Nhân vật chính của lễ đính hôn xuất hiện sớm, muốn đào hôn à?”
Chu Phảng Viện hiển nhiên là giống Phó Vi, liên tưởng đến gút mắc của cô ấy và Phó Kỳ Dự, sắc mặt lập tức có phần không dễ nhìn: “Là anh Kỳ thất ước. Chúng ta đã hẹn bảy giờ đúng.”
Kim Lễ Ân không biết chuyện gì nên dò xét trước sau, xung phong làm người hoà giải: “Là tôi có chút việc nên khiến họ bị trì hoãn đó, không ngờ đã mạo phạm cô Chu. Thực sự là…”
Nói xin lỗi còn chưa xong, Chu Phảng Viện đã không kiên nhẫn nói câu “Không sao” mà ngắt lời cô ấy, đại khái cũng cảm thấy giờ này mình xuất hiện ở hội trường thì không đúng lúc, thoáng nhìn qua Phó Vi một cái: “Đi theo tôi.”
Kim Lễ Ân không thèm để ý chút nào mà cười cười: “Vậy thì không quấy rầy.”
Chu Phảng Viện đi ngôi giày cao gót mảnh ngân quang lóng lánh vào phòng nghỉ, Phó Vi kéo Kỳ Tự theo cô, có hơi lo âu quay đầu nhìn. Nơi ánh đèn đang nhấp nháy, Kim Lễ Ân vẫn cười như cũ, dường như hoàn toàn không để sự mỉa mai của Chu Phảng Viện ở trong lòng, vẫn hào phóng tự nhiên.
Phòng nghỉ cho khách quý được dùng làm phòng trang điểm, Chu Phảng Viện vào luôn vấn đề cầm lấy hợp đồng trước bàn gương trang điểm, đưa cho Phó Vi: “Đây là hợp đồng công việc ở đài truyền hình. Giờ thế nào, cô Phó có cân nhắc hỗ trợ không?”
Phó Vi nhíu mày nhìn chằm chằm Kỳ Tự: “Anh gọi em đến chính là vì cô ấy hả?”
Kỳ Tự không hề lo lắng có chút mà nhún vai, mở hai tấm giấy kia trước mặt Phó Vi: “Hiển nhiên là tình hình có phần vượt quá dự tính của anh. Anh nghĩ em sẽ nguyện lòng vì ta cô mà trợ giúp, nên đã đáp ứng sẽ an bài cho hai người gặp mặt một lần.” lông mày anh cứng lại trông lạnh lùng như như, lạnh lẽo rơi vào đầu ngón tay Chu Phảng Viện, “Nhưng không bao gồm chuyện tiếp nhận tờ hợp đồng vô lễ này.”
Từ trong tay cô ấy Phó Vi lấy lại chồng giấy kia, một lần nữa đặt lại lên bàn trang điểm, giọng nói khắc chế có sự tức giận: “Cô Chu cần gì phải chứng minh với tôi, cô có năng lực thanh toán thù lao?” Cô cảm thấy buồn cười, bả vai cũng phát run.
Sắc mặt Chu Phảng Viện có chút không vui, lại dường như coi nhẹ Phó Vi, hoàn toàn để ánh mắt trên người Kỳ Tự: “Anh nói cô ta sẽ đồng ý mà?” hoàn toàn quên rằng người nắm giữ quyền lực chủ quan là bản thân Phó Vi.
Rõ ràng mục đích đủ đơn thuần, song nhất định cứ phải dùng kiểu thái độ cao cao tại thượng nhờ người ta làm. Phó Vi bắt đầu có phần không hiểu mấy cô thiên kim ngậm lấy thìa vàng mà ra đời.
Phó Vi để mình bình tĩnh lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn Chu Phảng Viện nôn nóng: “Tôi có thể đồng ý ra sức đôi chút.”
Bây giờ cuối cùng cô đã có lập trường đáp ứng yêu cầu của Chu Phảng Viện, đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Không cách nào phủ nhận, câu “tôi hiểu anh ấy” của Chu Phảng Viện, quả thật không phải nói bừa.
Cô ta và Phó Kỳ Dự vậy mà lại không phải hai kẻ không liên quan đến nhau chút nào.
Mà là hai kẻ bị vận mệnh cột chặt vào nhau, nên phải liên đới đến nhau.
Nụ cười của Phó Vi mang vẻ bận tâm không dễ phát hiện: “Tôi giúp anh ấy chỉ với tư cách bạn bè, cũng không nghĩ chuyện này có thể mang đến cho tôi bao nhiêu tốt đẹp. Cô Chu, cuộc sống không phải ngày nào cũng là trên bàn đàm phán, lần sau có nhờ người ta hỗ trợ, cô nhớ đổi cách đi.”
Bóng lưng cô quay người rời đi nhanh chóng biến mất sau cửa, khiến vẻ mặt Kỳ Tự run lên.
Chu Phảng Viện khoanh tay nhún vai: “Em gái của anh rất vô lễ.”
“Thật là xin lỗi, tôi không thấy hứng trong việc đàm luận về sự ‘Lễ phép’ với cô.” Kỳ Tự đuổi theo, chỉ để lại một cái bóng lưng màu xám trắng lạnh lùng.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Phó Vi bị Chu Phảng Viện khơi cơn giận, lúc ngồi trên ghế cô rót thêm mấy ly rượu đỏ, ban đầu tỉnh táo, về sau men say lên đầu bèn kéo Kỳ Tự không chịu về nhà. Kỳ Tự biết cô hiếm khi được tức một lần, lại không chịu tìm người trong cuộc đi lý luận, sẽ chỉ biết say ngất đi rồi buồn bực một trận.
Cân nhắc mãi, anh vẫn không đem cô về nhà.
Kết quả chính là Phó Vi mặc cái áo khoác mỏng cùng váy lễ phục, trên đường đi trong đêm đông lại cứ kiên định đi về phía trước, chẳng biết định đi đâu.
Đi giày cao gót đi không nhanh được, lại bị chủ nhân dùng để xả cơn giận ra ngoài, đập lên mặt đất rất vang.
Một cách để thể hiện sự tức giận ư?
Ở phía sau Kỳ Tự đi cách đó một khoảng, thỉnh thoảng thản nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng gầy yếu lại quật cường, nghiên cứu triệu chứng lúc cô tức giận đợi xả.
Không đá cục đá, cũng không có thể hiện vẻ tức hổn hển. Vô cùng có tiết tấu cô bước nhanh, tốc độ hơn bình thường 1,5 lần.
Kết luận là: Đi bộ có lợi cho việc phát ti.ết cảm xúc?
Kỳ Tự nâng đồng hồ lên nhìn thời gian: “Nửa giờ sau anh sẽ có một buổi họp lớp. Nếu em không thể duy trì tỉnh táo, anh còn mười phút đưa em lên taxi.”
Phó Vi xoay người, dùng ánh mắt để cự tuyệt đề nghị của anh.
“Thế, cùng đi chứ?” Giọng khẳng định.
Đại học của Kỳ Tự là đại học L cách thành phố S rất xa, sau khi tốt nghiệp người ở lại thành phố S làm việc không nhiều, bởi vậy trong buổi họp lớp có rất nhiều bạn cùng khóa cùng khoa, thuê một phòng bao lớn nhất, Kim Lễ Ân cũng có trong đó.
Dịch Bạch ngồi tại tận cùng bên trong nhất vừa nhìn thấy Kỳ Tự liền theo thói quen tiến lên đón, tiện mồm khiển trách anh: “Làm cái gì đấy? Đã nói hôm nay không ai mang theo người nhà mà.” Bạn học ở đây phần lớn tam thập nhi lập, mang theo người nhà, uống rượu với nhau ca hát với nhau mà mang có vợ con thì sẽ vướng víu, Dịch Bạch trông thấy Phó Vi ngả đầu trên bờ vai Kỳ Tự, nhất thời không nhận ra.
Đã nói sẽ duy trì tỉnh táo, khi Kỳ Tự lái xe đến karaoke, người trên tay lái phụ đã mơ mơ màng màng. Lúc này còn cho cô về đã không kịp, đừng nói chi là cô trong trạng thái này, muốn tìm đường về nhà cũng rất là vấn đề. Thế là, Kỳ Tự gần như là nửa khiêng cô lên thang máy, đồng thời còn gánh vô số ánh mắt mập mờ.
Trông anh giống kẻ bắt cóc thiếu nữ vậy à? !
Suốt đường bị những ánh mắt hoài nghi lại khinh bỉ nhìn vào, sắc mặt quý ngài Kỳ rất khó coi. Đặt Phó Vi mềm nhũn lên ghế sô pha, mới nhìn Dịch Bạch một cái: “Trông cho rõ ràng xem là ai.”
Đương nhiên lúc anh buông Phó Vi xuống Dịch Bạch liền nhận ra, có phần không xuống thang không được: “Sao cả em ấy mà cậu cũng mang tới? Còn mặc thành thế này…” Bình thường trông thấy Phó Vi, cô toàn ăn mặc mấy kiểu áo khoác len dạ, rồi trong có mặc áo len màu nhã nhặn, áo len đơn giản các kiểu vô cùng đơn giản. Phó Vi không thích nhiều hoa văn, người quen đã đều quen với thẩm mỹ ổn định của cô.
“Từ lễ đính hôn bèn đến đây, chưa kịp thay quần áo.” Người ngửa tựa ghế sô pha trên vai có khoác cái áo khoác không cài khuya, áo hở ra, lễ phục màu xanh nước biển có thiết kế cổ áo hình chữ V, dưới cổ không che không chở, cứ thể đến ngực. Mà bên kia gian phòng có một đống người bảo anh đến trễ phải phạt ba chén rượu. Con ngươi Kỳ Tự tối sầm lại, vội vàng cởi âu phục đắp lên cho cô, xách tay Phó Vi về chỗ Dịch Bạch: “Chăm sóc cô ấy đi.”
Học trưởng lớn nhất thấy Kỳ Tự tới, đã rót xong rượu cho anh, nâng lên chỉ đợi anh uống.
Anh lại có hơi nhíu mày lại, lễ phép cự tuyệt: “Ngại quá, hôm nay em phải lái xe.”
“Có hai chén như vậy thôi tính gì?” Dưới kia có người ồn ào, “Không lái được thì để hội trưởng Kim của chúng mình đưa cậu về ~ “
Kim Lễ Ân ngồi một bên nghe thấy mình bị nhắc đến, tức giận buông microphone xuống: “Cậu đừng có ỷ mình có bà xã, liền khinh người độc thân chúng tôi.” Giọng như nói đùa, đâm trúng kẻ làm cái đuôi của vợ, người kia làm bộ rên một tiếng, vội vàng bảo vệ tôn nghiêm của mình: “Dịch Bạch đâu? Tôi muốn nói chuyện với Dịch Bạch!”
Hai kẻ sợ vợ nổi tiếng, người ở đây ngầm hiểu lẫn nhau, đều cười vang.
Dịch Bạch nghe thấy bọn bạn xấu này lại gài mình, vội vàng giơ chân chạy tới: “Các cậu đừng chỉ toàn thừa dịp không có tôi, làm xấu thanh danh của tôi!”
Lập tức có người cười lớn nhìn bộ dáng anh ấy tức giận: “Thanh danh của cậu cũng đâu phải chúng tôi làm xấu!”
Nháo trò như thế, một nửa sa lon khác cũng chỉ có lẻ loi trơ trọi một bóng màu lam đang nằm.
Kỳ Tự thấy điểm chú ý của mọi người đã không còn trên người anh, lặng yên ngồi về.